Thời Sênh không biết nữ chính đại nhân ở cung nào, cho nên manh mối cung cấp cho Lưu Vân có hạn.
Vì tìm Tiểu Bạch, Lưu Vân bắt đầu chạy loạn ở Thần giới.
Thời Sênh đi theo sau hắn, không có ý giúp đỡ, đơn thuần chỉ là xem kịch.
“Tiên quân Lưu Vân, Tiểu Bạch thật sự không có ở chỗ ta… Tiên quân Lưu Vân ngươi làm sao có thể xông loạn vào thế chứ?”
“Tiên quân Lưu Vân ngươi làm mất Tiểu Bạch rồi? Chỗ ta không có đâu, các ngươi mau ra ngoài đi, ta phải bế quan rồi.”
“… Tiểu Bạch mất rồi? Ta phải bẩm báo với Tiên đế.”
“… Bẩm báo Tiên đế!”
Thần giới bị Lưu Vân làm cho gà bay chó chạy, đến Tiên đế cũng biết Tiểu Bạch mất rồi, lệnh cho Lưu Vân nội trong hai giờ phải tìm thấy.
Những người khác tìm giúp.
Thế là cả Thần giới mở ra một cuộc vận động tìm Tiểu Bạch không có thưởng, tên cầm đầu Lưu Vân thu hoạch được antifan x N.
Thời Sênh đi theo sau Lưu Vân cắn hạt dưa, người khác nhìn thấy, vội vàng vòng qua cô.
Một Lưu Vân đã gây ra trận thế lớn thế này rồi, vị này mà còn gây chuyện thì không biết sẽ ra sao nữa?
Nữ chính khi đó dùng thân thể này, là trực tiếp được Tương Lăng dẫn đi.
Nhưng bây giờ nữ chính không dùng thân thể này, cô ta sẽ ở chỗ nào, đây thật sự là một vấn đề.
Thời Sênh đi mãi đi mãi, đột nhiên đụng vào lưng Lưu Vân.
Thời Sênh xoa xoa mũi, “Có bệnh à, tự dưng dừng lại làm gì?”
Giọng của Lưu Vân vang lên từ đằng trước, “Tiểu Phượng Hoàng… khế ước của ta và Tiểu Bạch đứt rồi.”
Thời Sênh: “…”
Nữ chính đại nhân thật trâu bò!
“Phụt…” Lưu Vân không duyên không cớ phun ra một ngụm máu, cơ thể mềm rũ, nửa quỳ trên đất, sắc mặt tái mét nhìn về một hướng.
Khế ước bị cưỡng ép cắt đứt, Lưu Vân bị cắn trả.
“Đó là thứ gì thế!” Sau lưng có người hô lên kinh ngạc.
Thời Sênh ngẩng đầu liền nhìn thấy chùm ánh sáng ở phía xa đâm thẳng lên mây xanh, khí tức khiến cho người ta rất khó chịu khuếch tán từ bên đó qua đây.
Ai da! Nam chính đại nhân sắp online rồi.
Đám cặn bã các ngươi chờ mà quỳ xuống đi!
Ấy, không đúng…
Nam chính đại nhân mà lên đài là bản cô nương xui xẻo rồi!
Không có cái gì đáng vui mừng cả.
Thời Sênh rút thiết kiếm ra, nhanh chóng hướng về bên đó.
Đồng thời với cô, không ít thần tiên của Thần giới cũng đều bay qua chỗ chùm ánh sáng đó.
Lúc Thời Sênh đến, Tương Lăng đã ở đó rồi, sắc mặt rất nặng nề.
Thời Sênh vòng qua Tương Lăng, bị con hàng này nhìn thấy, cô sẽ không làm được gì hết.
Thời Sênh chưa từng đến nơi này, nhưng từng nghe nói, Đây là núi Vạn Cổ, trước đây Thao Thiết chính là bị trấn áp ở trong này.
Trừ Thao Thiết ra, còn có rất nhiều hung thú và những thứ kỳ quái bị trấn áp ở bên dưới.
Đầu óc người trấn áp nam chính có bướu sao?
Nam chính mà ra ngoài, những thứ này chắc chắn sẽ được thả ra ngoài.
Thời Sênh tìm được lối vào của núi Vạn Cổ, chỗ này xây dựng giống như một cung điện dưới đất, cứ cách một đoạn lại có thể nhìn thấy trận pháp chuyển động.
Trong trận pháp có mấy sinh vật kỳ quái, đại đa số đều là ủ rũ không có sức sống, nhưng cũng có con cảm nhận được cái gì, tỏ ra rất phấn khởi, tấn công trận pháp.
Thời Sênh đi sâu vào.
Càng đi về phía trước, loại cảm giác không thoải mái đó càng nồng đậm.
Đợi cô đi đến nơi phát ra ánh sáng, thứ đầu tiên nhìn thấy là nữ chính và Tiểu Bạch ngã trên mặt đất.
Nơi phát ra chùm ánh sáng là một cái đài hình tròn, hào quang bao phủ cả đài, phù tiết bồng bềnh phần phật bốn phía.
Trong hào quang, phảng phất có thể thấy một bóng người, tiếp tục như vậy, trận pháp này chắc chắn sẽ bị phá vỡ.
Thời Sênh quan sát trận pháp mấy lần, lôi từ không gian ra một lá bùa, bộp bộp dán lên, nhưng lá bùa của cô vừa dính vào đã bị bốc cháy.
Thời Sênh hơi kinh ngạc, không tin vào mắt mình lại lôi ra mấy lá nữa.
Kết quả vẫn là như thế.
Đây chính là nhân tố không thể kháng lại được?
Bởi vì kịch bản đại nhân muốn hắn ra ngoài, cho nên bất kể là thứ gì, cũng phải để cho hắn ra ngoài?
Ông đây hôm nay vẫn không tin.
Thời Sênh sờ sờ tay áo, ném thiết kiếm ra, bắt đầu móc đồ từ không gian, cô vòng qua vòng lại quanh đài, lại bắt đầu vẽ trận pháp xung quanh đài.
“Rắc rắc…”
Thời Sênh nhìn lên trên đài, tăng thêm tốc độ vẽ trận pháp.
Tiếng răng rắc bên tai càng ngày