Lưu Vân rất nhanh đi xuống cùng Tương Lăng.
Lưu Vân nhìn Thời Sênh một cái, Thời Sênh nhún vai vô tội, cô chẳng làm gì cả, chỉ đơn thuần là xem kịch.
Lưu Vân thu lại tầm mắt, đi về phía Dao Cầm bên kia.
“Tiên quân Lưu Vân.” Dao Cầm rụ rè hành lễ, “Tiểu Bạch không biết làm sao nữa, lên thuyền không được bao lâu lại thế này.”
“Đói.” Lưu Vân chỉ liếc mắt nhìn liền kết luận, “Ngươi cho nó ăn từ lúc nào?”
Sắc mặt Dao Cầm đỏ lên, lúng túng nói: “Ta chưa cho nó, đồ ta cho nó đều không ăn.”
Lúc ở bên dưới, Tiểu Bạch có thể tự tìm đồ ăn, nhưng lên thuyền muốn tìm đồ ăn, không dễ dàng như vậy, Tiểu Bạch bị đói bụng là bình thường.
Thân là kẻ tham ăn, bị đói bụng quả thật rất đáng thương.
Lưu Vân chọc Tiểu Bạch hai cái, không gấp gáp đứng dậy, “Các ngươi tìm chút đồ đút cho nó là được.”
“Đút… cái gì?” Tiểu Bạch rốt cuộc muốn ăn cái gì? Đồ cô đút, nó đều không ăn.
“Người, thú…” Lưu Vân trầm ngâm một chút, “… cũng chỉ có những thứ này.”
Hắn đều đút yêu thú cho nó, dù sao chuyện mấy thứ hai chân đó ở Thần giới mất tích cũng dễ dàng xảy ra, nhưng có lúc Tiểu Bạch sẽ lén đi ra ngoài, nó ăn hay không, thì không biết được.
“A?” Dao Cầm mặt lơ mơ, “Làm sao có thể ăn những thứ đó?”
“Nó là hung thú thượng cổ.
Ngươi coi nó là tiểu bạch thỏ nhà ngươi chắc?” Thời Sênh không nhịn được xen vào.
Nữ chính đại nhân này rốt cuộc có biết cái gì gọi là hung thú thượng cổ không?
Ngươi đã từng gặp con hung thú nào ăn chay chưa?
Mỗi một chủng tộc, sinh ra là thuộc tính như vậy, nó có thể có cách gì? Sai lầm duy nhất, chính là không nên ra đời, nếu ra đời rồi, vậy thì phải sống tiếp.
“Ta…” Sắc mặt Dao Cầm đỏ bừng.
Trong tình tiết truyện Tiểu Bạch thường xuyên mất tích, nữ chính chưa từng đút đồ cho nó, có lẽ cô ta nghĩ hung thú thượng cổ là không cần ăn gì.
Hung thú thượng cổ không ăn quả thật sẽ không chết.
Nhưng Tiểu Bạch là thuộc tính tham ăn.
Nếu nó không được ăn cái gì, liền không muốn động, đói quá sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Tiên tôn Tương Lăng?” Làm thế nào đây?
Dao Cầm không biết nên làm thế nào, cô ta lại chưa từng nuôi hung thú thượng cổ, nào biết những thứ này, chỉ có thể nhờ Tương Lăng giúp đỡ.
Trên thuyền không có yêu thú, cũng không thể cho nó ăn thiên binh chứ?
Tương Lăng chỉ đành kêu thuyền dừng lại, để cho người đi bắt yêu thú về.
Điền Mộc nghe thấy chuyện này, giận đùng đùng đi tới tìm, “Lưu Vân đồ của ngươi không trông cho tốt, bây giờ làm dây dưa hành trình của mọi người.”
“Tiểu Bạch bây giờ không phải là của ta.” Lưu Vân phiền muộn, “Điền Mộc a, lần sau lúc tới gây sự, nhất định phải làm cho rõ sự thật, đừng để cho mọi người xem trò cười.”
Toàn bộ người của Thần giới đều biết, Tiểu Bạch khế ước với một tiểu nha đầu không rõ lai lịch, Tiên đế còn để cho tiểu nha đầu kia chiếu cố nó.
“Tiên tôn Điền Mộc, xin lỗi, là lỗi của ta.” Dao Cầm lập tức xin lỗi.
“Ta biết ngay hai người các người đi lên là có chuyện mà.
Tiên tôn Tương Lăng, bây giờ ngươi thấy rồi chứ?” Điền Mộc không để ý tới Dao Cầm, tuyên bố tìm lỗi sai của Lưu Vân… ừm, thuận tiện công kích Thời Sênh một chút.
Thời Sênh: “…” Nằm cũng trúng thương, tức giận!
Thời Sênh đứng ở bên cạnh Điền Mộc, đột nhiên nhấc chân, một cước đạp hắn ngã xuống thuyền.
Mọi người hít một hơi lạnh.
Tức lên là động thủ sao?
Điền Mộc bị đá xuống, mất một lúc mới phản ứng được.
Hắn vội vàng ổn định thân hình, lần nữa bay trở về, tức giận đè nén trước đó, như núi lửa bùng nổ, trực tiếp tấn công Thời Sênh.
Thời Sênh đứng ở trên thuyền, Điền Mộc trên không trung, đòn công kích của hắn rơi xuống thuyền, cả chiếc thuyền cũng đung đưa theo.
Thời Sênh tránh công kích của Điền Mộc, lãnh ý trên mặt lộ ra, “Ngươi đánh không thắng ta, cần gì phải đâm đầu vào chỗ chết?”
Đáp lại Thời Sênh là sự tấn công của Điền Mộc.
Hừ!
Cái thằng nhóc con này sao khó dạy thế nhỉ.
Thời Sênh rút thiết kiếm ra, chém về phía Điền Mộc, động tác của cô quá tùy ý ung dung, giống như một kẻ tay ngang, đang huy động vũ khí.
Rõ ràng nhìn qua không huy động lực đạo gì, nhưng không khí lại vô cớ căng thẳng, ép tới người ta không thở nổi.
Không khí bị kiếm khí chia cắt, linh khí lớn khuếch tán ra hai bên, hình thành dải khí như thật, chấn động