Lâm Lang đi với một nam tử áo trắng, Lưu Vân đoán hẳn là Tương Lăng, dẫu sao những cô nương kia nói, bọn họ chưa từng thấy vị nam tử áo trắng đó trước đây.
Gần đây vào thành, mặc áo trắng còn đẹp trai, cũng chỉ có Tương Lăng.
Tương Lăng dẫn Lâm Lang đi, chỉ có thể là vì một chuyện… phong ấn!
Nên Lưu Vân không để ý đến ý kiến của Thời Sênh, được rồi, hắn căn bản là không hỏi, lôi cô chạy thẳng tới một hướng.
“Ngươi biết nơi phong ấn ở đâu sao?” Thời Sênh đi tới con đường tối om, hỏi người trước mặt.
“Phí lời, ban đầu…” Lưu Vân nói chuyện thích nhất là nói rồi dừng lại, sau đó cứng rắn chuyển đề tài, “Tiểu Phượng Hoàng, ngươi có sợ không? Nơi này tối quá!”
Thời Sênh cười nhạt với hắn.
“Chẳng đáng yêu tí nào hết.” Lưu Vân lẩm bẩm trước mặt.
“Ta đáng yêu, chủ nhân, ta đáng yêu.” Giọng Tiểu Bạch vang lên trong bóng tối, lúc nói xong, đã nhảy đến trước mặt Lưu Vân.
Thời Sênh và Lưu Vân đều không chú ý đến, cái tên gia hỏa này bám theo từ lúc nào thế.
“Ngươi và ta bây giờ không có quan hệ gì.” Trong giọng nói của Lưu Vân rõ ràng có chút giận dỗi.
Hắn còn chưa khế ước linh hồn với Tiểu Bạch, nó lại tùy tùy tiện tiện khế ước linh hồn với một người xa lạ.
Nghĩ thôi là đã giận đến đau dạ dày.
Lưu Vân và Tiểu Bạch chít cha chít chít ở trước mặt.
Thời Sênh ở phía sau nghĩ ngợi lung tung.
Lưu Vân có thể kích động nhiệm vụ phụ tuyến, đủ để chứng minh thân phận của hắn đặc biệt.
Hắn biết một số chuyện người khác không biết, cũng là rất bình thường.
“Cẩn thận một chút, năm đó những thứ này đã lấy không ít mạng người, dính vào tất sẽ chết.”
“Biết rồi.”
Tiếng trò chuyện từ phía trước truyền tới, xuyên qua một cái giống như cổng vòm, tầm mắt lập tức rộng ra.
Vị trí của bọn họ lúc này lại là ở giữa sườn núi, bên ngoài là một cái sơn cốc, cây xanh bóng mát, trăm hoa tô điểm.
Đây giống như một thế giới khác.
“Kẻ nào!” Phía dưới truyền tới một tiếng quát mắng.
“Điền Mộc, đã lâu không gặp!” Lưu Vân đứng ở phía trên, nhìn xuống dưới, “Các ngươi đang làm gì thế?”
Từ giữa sườn núi đi xuống chỉ có một con đường.
Lúc này đám người Tương Lăng đang ở trên con đường kia, ai đi cũng co rúm lại, sợ đụng vào những đóa hoa đua nở xinh đẹp bên cạnh.
Thời Sênh rớt lại phía sau một bước.
Lúc cô đi ra, Điền Mộc đã đang đấu võ mồm với Lưu Vân rồi.
“Đứng nói chuyện không đau thắt lưng, có bản lĩnh thì ngươi xuống đây!”
“Xuống thì xuống, sợ ngươi chắc.” Lưu Vân giẫm lên đường, tốc độ rất nhanh.
Một cô nương xa lạ trong đội ngũ nhẹ nhàng nhắc nhở Lưu Vân, “Cẩn thận! Những thứ đó có độc, cho dù các ngươi là thần thể, cũng sẽ trúng độc.”
Lưu Vân không giảm tốc độ, nhanh chóng vọt tới trước mặt Điền Mộc, “Thế nào? Điền Mộc, mình không làm được, đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều không làm được chắc?”
Điền Mộc giận đến cả người phát run.
Hắn đưa tay đẩy Lưu Vân một cái vào biển hoa bên cạnh.
Cô nương xa lạ kia cả kinh, giơ tay lôi Lưu Vân lại.
Ai ngờ Lưu Vân đột nhiên dễ dàng lôi được cô ta, ánh mắt như đuốc, “Cô chính là Lâm Lang?”
Cô nương có chút không hiểu, “Đúng… đúng vậy.”
“Hừ, để ta tìm mãi.” Câu này của Lưu Vân có chút khó hiểu, Lâm Lang nghe không rõ.
“Vị Tiên quân này, Lâm Lang quen ngài sao?” Đáy lòng Lâm Lang nghi ngờ.
Lưu Vân cười nhạt, “Không quen.”
Lưu Vân buông cô ta ra, đứng vững người, kêu với bên trên, “Tiểu Phượng Hoàng, ngươi đứng trên đó ngắm phong cảnh đã đủ chưa hả? Còn không xuống đây.”
Lâm Lang giật mình trong lòng, hình như nam nhân vừa rồi nói chuyện với cô ta kia, là ảo giác của cô ta vậy.
Thời Sênh chậm rãi đi từ phía trên xuống.
Cô đi còn ngạo mạn hơn Lưu Vân, váy trực tiếp quét qua những loại hoa kia, đè một đám hoa cỏ.
“Cô…” Lâm Lang muốn nhắc nhở Thời Sênh.
“Tiểu Phượng Hoàng bách độc bất xâm.” Lưu Vân trả lời thay Thời Sênh, giọng vẫn lạnh như băng, ánh mắt nhìn Lâm Lang ngầm mang theo chút bất thiện.
Huyết mạch chủng tộc thượng cổ, chút độc tính này, nào có thể tạo thành tổn thương gì tới bọn họ.
Lâm Lang thức thời im miệng, lui đến bên cạnh Tương Lăng, “Tiên tôn, ta trước kia có thù gì với vị Tiên quân này sao?”
Tương Lăng nhìn Lưu Vân một cái, lắc đầu, “Ta cũng không biết.”
“Bây giờ ta rút lui có còn kịp không?”
“Lâm Lang cô nương, chúng ta cần đến nơi phong ấn, phong ấn mà không