Tốc độ ngọn lửa khép lại quá nhanh, mọi người chỉ có thể nhìn ngọn lửa ùn ùn kéo đến che phủ bọn họ lại.
Ngọn lửa giống như quái thú hung ác, há cái miệng như chậu máu lớn, định chiếm đoạt hết bọn họ.
Trong mắt không ít người đều là sự kinh hoàng.
Bọn họ là thần, nhưng bọn họ cũng sợ chết, cho dù… lúc đến bọn họ từng nói có chết cũng sẽ tu bổ được phong ấn.
Nhưng lúc thật sự đối mặt, không có ai là không sợ hãi.
Lúc mọi người đang kinh hoàng chờ chết, ngọn lửa đột nhiên lui về phía sau, ngay cả nhiệt độ cũng giảm xuống không ít.
Một đại lộ nối thẳng đến phía trước xuất hiện trước mặt mọi người, thậm chí lờ mờ có thể nhìn thấy trận pháp bị ngọn lửa che giấu.
Mọi người: “…”
Thiết kiếm bay qua đỉnh đầu bọn họ, cố ý dừng trước Hiên Viên kiếm một chút.
Ban đầu Hiên Viên kiếm không chú ý đến nó, nhưng sau mấy giây không biết sao lại nổi giận, thân kiếm vàng rực run rẩy, đánh văng Tương Lăng ra, bay tới chỗ thiết kiếm.
Keng…
Hai thanh kiếm va vào nhau, tia lửa bắn ra bốn phía, ngọn lửa yếu đi, sóng khí ngất trời.
Hai thanh kiếm trong chớp mắt biến mất trong tầm mắt mọi người, âm thanh tan biến, trừ lối đi được mở ra kia, không còn lại gì cả.
Tương Lăng hồi lâu mới nhìn Thời Sênh, “Tiểu Ly, đây là thế nào?”
Thời Sênh khoanh hai tay trước ngực, đứng ở phía sau giống như lưu manh, cong môi, “Ta làm sao mà biết là chuyện gì, người ta muốn so tài một chút, ngươi quản được sao?”
Tương Lăng: “…” Hắn không phải là chủ nhân của Hiên Viên kiếm, không có cách nào kết nối với Hiên Viên kiếm, đương nhiên cũng không có cách nào triệu hồi nó về, trừ phi Hiên Viên kiếm tự mình muốn trở lại.
Nhưng mà…
Tương Lăng nghiêm túc, “Tiểu Ly, đây không phải là nơi để càn quấy, ngươi mau gọi thanh kiếm kia lại đi.”
Thời Sênh trợn mắt nói dối, “Nó không nghe ta, ta làm sao gọi trở lại được? Chờ nó chơi chán rồi, tự nhiên sẽ trở lại, ngươi vẫn là lo nghĩ trận pháp trước mặt đi.”
Chơi chán rồi?
Chuyện nghiêm trọng như vậy, cô ta lại dùng từ chơi để hình dung.
Đáy lòng Tương Lăng xông lên một cơn giận, nhưng nhìn gương mặt đó, hắn lại không phát ra được.
Hít thở sâu mấy hơi, ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhanh chóng phân phó, “Tu bổ trận pháp trước đã.”
Những người khác không có ý kiến gì, bây giờ quan trọng nhất chính là tu bổ trận pháp, nhưng Lâm Lang không muốn tiến lên, “Tiên tôn, ta đã dẫn mọi người tới rồi, ta có thể trở về chưa?”
Cô ta cảm thấy mình tiếp tục đi về phía trước, có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Quan trọng nhất chính là, cô ta không biết mình đã đắc tội vị Tiên quân Lưu Vân kia chỗ nào, hắn rất đáng sợ…
“Lâm Lang cô nương, bên ngoài có thứ chúng ta đã gặp trước đó, cô nên đợi cùng một chỗ với chúng ta sẽ an toàn hơn.”
“Đúng vậy, Lâm Lang cô nương, chúng ta không phân người ra đưa cô về được…”
Tương Lăng còn chưa mở miệng, những người khác đã khuyên.
Mặc dù biết cùng bọn họ đi tu bổ trận pháp sẽ gặp nguy hiểm, nhưng để cô ta rời đi một mình, cũng nguy hiểm.
Đều nguy hiểm, tại sao không ở chung một chỗ với bọn họ?
Có lẽ mức độ trận pháp bị phá hoại, cũng không nghiêm trọng như vậy.
“Lâm Lang cô nương, bọn họ nói đúng.” Tương Lăng đi tới trước mặt Lâm Lang, “Mặc dù ở cùng chúng ta cũng có nguy hiểm nhất định, nhưng một mình cô rời đi, nguy hiểm càng lớn hơn.”
Lâm Lang tu vi bình thường, nếu không hôm qua cũng không cần người cứu.
Lâm Lang cân nhắc thiệt hơn, dưới lời khuyên của những người này, cuối cùng quyết định ở lại.
Một mình cô quả thật không đi được ra ngoài.
Tương Lăng che chở Dao Cầm tiếp tục đi về phía trước, Lâm Lang được những người khác bảo hộ ở chính giữa, Thời Sênh và Lưu Vân vẫn đi cuối cùng.
Lúc đến trận pháp, Thời Sênh mới nhìn rõ toàn diện trận pháp này.
Vô số lá bùa và xích sắt cứng cáp xây dựng mà thành, tạo thành một đồ án hình năm góc trên mặt đất, vị trí chính giữa có một cái giếng màu đen.
Trong giếng liên tục không ngừng tỏa ra sương dày đặc, đang ăn mòn trận pháp.
Có xiềng xích đã đứt gãy, lá bùa cũng bị thiêu đốt không ít, tiếp tục như vậy nữa, không được bao lâu, trận pháp sẽ vỡ.
“Làm sao lại…” Mọi người có chút không dám tin, trận pháp lại bị huỷ hoại nghiêm trọng như vậy.
“Tiên tôn, cái này có chút