Cảnh tượng đó Liễu Tử Yên có nhìn thấy, hơn nữa cũng không chỉ có mình ả nhìn thấy, vì vậy ả không có cách nào phản bác cả.
Ả hít sâu một hơi, “Vậy Dung Vương giải thích chuyện mình vừa mất tích thế nào?”
Thời Sênh chớp chớp mắt, “Bản vương nói bị người ta bắt đi, ngươi có tin không?”
Mưa đã nhỏ lại, thân hình của thiếu niên đơn bạc, hắn đứng ở đó, mưa bụi hạ xuống xung quanh, ánh lửa đỏ rừng rực phản chiếu trong con ngươi của hắn khiến người ta cảm nhận được khí phách vương giả như quân lâm thiên hạ tản ra từ trong xương cốt của hắn.
Cả người Liễu Tử Yên nổi da gà.
Ả vội vàng rời tầm mắt đi, chấn vấn tiếp, “Vậy tại sao giờ ngươi lại quay về?”
Nguyên chủ vẫn luôn đối đầu với Liễu Tử Yên, vì thế trong lòng Liễu Tử Yên luôn coi nàng là kẻ thù.
Kẻ thù thì tất nhiên không thể nương tay được.
“Đi về thôi, ta còn có thể bay chắc?” Thời Sênh trợn trắng mắt.
Đúng là cô có thể bay, nhưng trên trời hiện giờ đang cấm phi hành, cô cũng tuyệt vọng lắm chứ bộ!
Nơi nào có thể bổ sung giấy chứng nhận phi hành không?
Tác giả chắc chắn là muốn làm khó cô để nữ chính có thể hung hăng vả mặt cô, đúng là âm hiểm hết sức.
Ngươi muốn ta chết, ta càng không chết.
Ta còn muốn gϊếŧ chết vai chính mà ngươi yêu thích, tức chết ngươi!
Kiếm của ông đâu?
Thời Sênh chém Liễu Tử Yên mà không thèm báo trước.
Liễu Tử Yên không có phòng bị, lảo đảo một cái ngã sấp xuống đất, bùn bắn lên đầy mặt, còn bắn lên cả người Tịnh Trần.
Áo trắng trở thành áo bùn.
Nhưng tính cách của nam phụ vẫn mãi tốt đến mức làm người ta sôi gan.
Hắn còn đưa tay ra đỡ Liễu Tử Yên lên, “Dương Vương, ngươi hà tất phải động thủ?”
“Thẹn quá hóa giận không được ư?” Thời Sênh hét lớn một câu.
“…” Chưa từng thấy ai thẹn quá hóa giận mà còn hét lên kiêu ngạo như thế, “Vậy Dung Vương có thật sự cấu kết với người khác không?”
Thời Sênh mở ra hình thức dỗi người, “Cấu kết thì sao hả? Mà không cấu kết thì sao? Liên quan gì tới ngươi? Ăn cơm của nhà ngươi hay là dùng tiền của nhà ngươi hả?”
Giọng của Tịnh Trần nhẹ nhàng, “Gặp chuyện bất bình thì nên rút đao tương trợ.”
Thời Sênh vung tay lên, “Được, rút đao đi!” Ông thành toàn cho ngươi!
[…] Hình như Ký chủ còn muốn làm cho kết cục của nam thứ thảm hại hơn nữa, đáng sợ quá.
Chủ nhân, ngài mau về đi, Ký chủ lại làm cốt truyện rối tung rối mù lên rồi.
“Tịnh Trần công tử, đây là chuyện giữa ta và Dung Vương, không liên lụy tới huynh.” Liễu Tử Yên tránh khỏi Tịnh Trần, “Dung Vương, nếu ngươi muốn đánh thì hôm nay chúng ta sẽ kết thúc ở đây.”
“Liễu cô nương, thân thể cô hiện giờ không thể dùng võ.” Mày Tịnh Trần hơi nhíu nhẹ như có như không, giọng vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Đa tạ Tịnh Trần công tử đã quan tâm.” Liễu Tử Yên đã hạ quyết tâm.
Ả còn muốn biết một chút việc từ trên người Thời Sênh.
Tịnh Trần không khuyên nữa, lui sang một bên nhìn.
Liễu Tử Yên tùy tiện vấn tóc lên, nhìn Thời Sênh, “Tới đây đi.”
Thời Sênh bĩu môi, chân bước lệch sang một chút, dùng sức giẫm một cái, cả người vọt lên, vung thiết kiếm bổ xuống Liễu Tử Yên.
Lúc Liễu Tử Yên còn đang bận đỡ chiêu thứ nhất của Thời Sênh thì cô đã ra chiêu thứ hai, đúng là xằng bậy, hoàn toàn không có quy tắc gì.
Thiết kiếm phát ra hơi thở khủng bố khiến Liễu Tử Yên không dám tới gần.
Liễu Tử Yên thừa dịp hai người gần lại, nhanh chóng hỏi, “Dung Vương, ngươi tới từ nơi nào?”
Thời Sênh vung kiếm cắt ngang.
Liễu Tử Yên chật vật tránh đi, lăn sang một bên, bùn đất dính đầy người.
Thời Sênh nhìn xuống ả từ trên cao, cười đáp: “Dù sao cũng không phải từ nơi mà ngươi tới.”
Trái tim Liễu Tử Yên kinh hoảng, ý của lời này rõ ràng là hắn cũng tới từ một thời không khác sao?
Ả có thể xuyên qua, vì sao người khác không thể chứ?
Hơn nữa, hắn còn biết ả không phải Liễu Tử Yên chân chính.
Liễu Tử Yên từ trên mặt đất bò lên, “Ngươi không phải Dung Vương trước đây?”
“Ngươi cảm thấy chính là ta thì là ta, mà cảm thấy không phải ta thì không phải, ngươi vui là được rồi.”
Tim Liễu Tử Yên đập nhanh hơn, vội vàng nói: “Nếu ngươi không phải Dung Vương trước đây, ta và ngươi cũng chẳng có thù oán gì, tại sao ngươi cứ phải nhằm vào ta? Mọi người ở chung hòa bình không phải tốt hơn sao? Nói không chừng chúng ta còn có thể tìm được đường trở về?”
“A… Ngươi vẫn còn muốn quay về à?” Trong cốt truyện, nữ chính xuyên qua lúc đầu rất muốn quay về, nhưng sau khi gặp