Cấm vệ quân xấu hổ, không phải Bệ hạ chưa bao giờ thành công sao?
Những ngày này, bọn ta ở trong cung khổ sở thế nào ngươi có biết không? Tất cả đều là vì người đó!
“Không đi!” Muốn chém ông, ông ngốc chắc?
Thời Sênh từ chối không lưu tình.
Cấm vệ quân khó xử, Bệ hạ chỉ nói đem hắn về, cũng đâu có nói là chết hay sống.
Nhưng dù bọn họ có động thủ thì cũng chẳng đánh lại người ta được…
Ngươi là một Vương gia, không ở Bắc Lương hưởng phúc đi, chạy tới Xích Diệu của bọn họ lăn lộn làm cái gì không biết nữa.
Ừm… Khoan, hình như Dung Vương phải tới Xích Điệu đàm phán, nhưng nhiều ngày như thế rồi, đoàn đàm phán của hắn đâu rồi?
Lúc Cấm vệ quân còn đang rối rắm, Thời Sênh đã đi rồi.
Con phố bên cạnh liên tục vang lên tiếng kêu của các cô nương.
Đám Cấm vệ quân cảm thán trong lòng, Bệ hạ gặp đối thủ rồi.
Kỳ Uyên nghe Cấm vệ quân bẩm báo lại thì mặt không biểu tình, nói: “Kéo ra ngoài chém!”
“Bệ hạ.” Thừa tướng đứng một bên vội vàng lên tiếng, “Việc này cũng không liên quan gì tới họ, ngài hà tất giận chó đánh mèo?”
Kỳ Uyên nhướng mày, “Ngươi cũng muốn cùng họ đúng không?”
Tô Thừa tướng: “…”
Ông nhìn Cấm vệ quân quỳ trên đất, ta cũng không thể cứu đám các ngươi được rồi.
Chờ những người kia bị mang ra ngoài, mặt mày Kỳ Uyên vẫn lạnh lùng, hỏi: “Ai điểm danh yêu cầu Dung Vương tới đây?”
“Là Đơn lão tướng quân.” Việc này chẳng phải Bệ hạ biết rồi sao?
Kỳ Uyên chộp một quyển sổ trên bàn, ném về phía Tô Thừa tướng, “Trẫm đã sớm nói là chém hắn rồi, ngươi làm việc thế nào vậy?”
Tô Thừa tướng bị ném tới phát hỏa trong lòng, nhưng ông chỉ có thể nén giận, “Bệ hạ, Đơn gia vẫn luôn nắm binh quyền, nếu ngài chém ông ta… sợ Đơn gia sẽ tạo phản mất.”
Kỳ Uyên tức giận tới mức lại ném vài quyển sổ, giọng đầy tàn nhẫn, “Người hắn điểm thì bảo hắn giải quyết cho Trẫm, nếu mà không giải quyết xong thì Trẫm sẽ giải quyết hắn.”
“Vâng.” Đơn lão tướng quân… xui xẻo rồi!
…
Lúc này, Thời Sênh đang ngồi trên nóc một quán rượu, bên dưới là đám người Liễu Tử Yên và Sở Lạc.
Bọn họ đều đã cải trang, trong tình huống toàn thành giới nghiêm mà cũng vào được thì thật đúng là trâu bò.
Thời Sênh đang chuẩn bị làm một chút chuyện để làm tăng tiến “tình cảm” của nam nữ chính thì đột nhiên phát hiện bên cạnh có một kẻ đang ngồi chồm hỗm.
Tư thế giống hệ cô.
Khá tuấn tú, chỉ hơi đen, thân hình cao gầy, là một kẻ luyện võ.
Mẹ ôi! Người này tới đây lúc nào thế?
Vì sao cô không phát hiện ra?
Thật không khoa học!
Nhị Cẩu Tử, có BUG!
[…] Không hề, hắn nổi tiếng về khinh công.
Vừa rồi cô chỉ chăm chăm chọc chết nam nữ chính, hắn lại không mang theo sát khí, cô không phát hiện ra cũng là bình thường, không phải BUG!
Hệ thống giải thích rất lưu loát, sau đó lại tiếp tục giả chết.
“Nam Chỉ cô nương.” Đối phương chính thức gọi tên cô, còn bỏ thêm hai chữ “cô nương” nữa.
Thời Sênh: “…”
Cô không quen người này nha!
Đối phương đột nhiên nhào tới, ôm lấy chân Thời Sênh, khóc lóc thảm thiết: “Bà cô của tôi ơi, cầu xin cô hãy để cho tôi một con đường sống đi mà, đừng ở đây lăn lộn nữa.
Cô nên làm gì thì cứ đi làm đi, cao chạy xa bay, tiêu dao thiên hạ, làm gì cũng được, đừng ở chỗ này là được.”
Thời Sênh: “…”
Bệnh tâm thần nha!
“Tư Mã đại nhân đã nói rồi, chỉ cần đưa cô ra khỏi Bắc Lương nhưng không hề nói để cô lăn lộn tôi thế này.
Bà cô à, cô giơ cao đánh khẽ chút được không?”
Thời Sênh tiếp tục ngẩn ra, tin tức tên tâm thần này nói có vẻ hơi nhiều.
Sao lại liên quan tới Tư Mã gia rồi?
“Nam Chỉ cô nương, nhà tôi ba đời độc đinh, nếu Bệ hạ thật sự đem tôi ra chém thì tôi sẽ thành tội nhân của Đơn gia mất.
Tội danh này tôi không đảm đương nổi đâu, sau này tôi lấy mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông?”
“Đợi chút, ngươi nói rõ ràng…”
“Cô muốn tôi phải làm tội nhân của Đơn gia sao? Nam Chỉ cô nương, cô còn trẻ như thế, làm gì cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng làm chuyện thiếu đạo đức như thế.” Nam nhân kia hoàn toàn không nghe Thời Sênh nói, tiếp tục kêu gào, còn liều mạng ôm chân cô, khóc lóc một cách không có hình tượng.
Thời Sênh lặng lẽ nhìn trời, thật sự là mình xuyên vào giả cổ đại rồi.
“Răng rắc… răng rắc cạch cạch…”
“Tiếng gì thế?” Nam nhân lập tức ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn Thời Sênh.
Khóe miệng Thời Sênh giật giật, sau đó giận dữ quát lên, “Sắp sụp mẹ nó rồi, đồ ngu!”
Đúng lúc cô vừa dứt lời, nóc nhà đột nhiên lõm xuống.
Thời Sênh vội vàng nhảy