“Ông ngoại, việc này con đã có chủ kiến riêng, người đừng xen vào, cứ quản cho tốt những chuyện rắc rối ngoài kia là được.” Thời Sênh không muốn nghe lải nhải nên lập tức ngắt lời Tư Mã đại nhân.
“Điện hạ…”
Thần sắc của Thời Sênh nghiêm túc: “Ông ngoại, con không phải là Dung Vương ngày trước, con biết bản thân mình đang làm gì.”
Tư Mã đại nhân nhìn thiếu niên trước mặt, cười khổ trong lòng, đâu chỉ không phải là Dung Vương ngày trước, rõ ràng là như biến thành một người hoàn toàn khác.
Dung Vương ngày trước kiêu ngạo, ương ngạnh, nhưng đó đều là do thân phận tạo nên tính cách.
Còn Dung Vương hiện tại dù vẫn kiêu ngạo, nhưng đó là toát ra từ xương cốt, hơn nữa là nàng còn có thực lực để kiêu ngạo.
Phảng phất như trời sinh ra đã vậy.
Không cần phải che che giấu giấu bất cứ điều gì, không cần phải nhìn ánh mắt của bất kỳ ai, nàng mới là chúa tể.
Mấy ngày này, Tư Mã đại nhân đã trải qua một thời gian cực kỳ kỳ diệu, ông ngập ngừng vài giây rồi mới nói: “Có thời gian thì đi thăm mẫu phi của con, nó rất nhớ con.”
“Được.” Thời Sênh ngoan ngoãn đồng ý.
Tư Mã đại nhân không nhắc đến chuyện Kỳ Uyên nữa.
Không biết có phải là do ông đang tính toán gì khác hay là thật sự mặc kệ luôn.
Ông chỉ hàn huyên với Thời Sênh thêm vài câu rồi đứng dậy rời đi.
Ra khỏi cung Hoa Thanh, Tư Mã đại nhân nhìn con trai đang chờ ở bên ngoài, ánh mắt phức tạp, hỏi, “Con cảm thấy Dung Vương vẫn là Dung Vương của chúng ta sao?”
Những lời này có chút mù mờ, nhưng Tư Mã Dương hiểu.
“Cha, việc này cứ chờ muội muội gặp rồi hãy nói tiếp.”
Rốt cuộc có phải Dung Vương thật hay không họ cũng không chắc được.
Dù rằng có biến hóa quá lớn nhưng nàng lại không che giấu, rất thoải mái, không hề sợ bị phát hiện ra, điều đó làm cho người ta cực kỳ khó hiểu.
Nghĩ ngược lại, nàng lợi hại như thế, dù có mưu đồ gì thật thì cần gì phải đi giả mạo ai chứ?
Cho nên, người này tám phần vẫn là Dung Vương.
Đương nhiên, Tư Mã Dương không dám nói ra lời ấy.
…
Tư Mã đại nhân đi rồi, Thời Sênh xoa xoa ấn đường đứng dậy, đi tới phòng Kỳ Uyên.
Còn chưa tới phòng liền nghe được thanh âm lộn xộn.
Cung nữ, thái giám hầu hạ quỳ đầy đất, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, run rẩy.
Ám vệ Ất dựa người vào cửa, thân mình cương cứng như một cái cây, một bộ dáng đã chịu kinh sợ.
Thấy Thời Sênh đến, hắn vội vàng đi tới, “Điện hạ, Kỳ công tử thật đáng sợ, ngài mau quay về đi.”
“Có chuyện gì?” Kỳ Uyên tới đây lâu thế rồi nhưng chưa từng phát ra tính tình lớn như thế này.
Ám vệ Ất nuốt nước bọt, “Vừa rồi đưa cơm tới, Kỳ công tử liền phát giận.
Có cung nữ bị dọa nên làm đổ canh, suýt chút nữa làm đổ lên người Kỳ công tử, vì thế Kỳ công tử…” Thành như thế.
Sát khí trên người hắn đúng là có thể dọa chết người.
Thời Sênh nghe qua câu chuyện rồi tiến vào phòng.
Kỳ Uyên đứng trên một mảnh hỗn độn, đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào cô, tựa hồ đã đoán được là cô sẽ tới đây.
Hắn há miệng, giọng đầy lạnh lẽo, “Đem những người đó ra chém.”
Thời Sênh: “…”
Thời Sênh liếc mắt nhìn đồ ăn vương vãi trên đất rồi nhíu mày, chẳng phải cô đã phân phó bọn họ không được dùng những nguyên liệu kia để nấu ăn rồi sao?
Những thứ mà Phượng Từ ghét ăn đều rất thống nhất, rất ít khi lệch, còn nếu có lệch thì phải do tâm tình của hắn quyết định.
Ngay từ đầu cô đã thử qua rồi, Kỳ Uyên không ăn những thứ kia.
Cho nên sau đó đã phân phó người không được nấu mấy món này rồi mà.
Thời Sênh liếc nhìn hắn, “Đây không phải Xích Diệu của ngài, đừng có nổi giận với Bản vương.”
Sát khí trong mắt Kỳ Uyên hơi rút đi một chút, lại có thêm ít cảm xúc không rõ ràng, “Dung Vương muốn cướp đoạt tự do của Trẫm sao?”
“Ngài muốn thử, Bản vương cũng không ngại.” Hành sự trong phòng tối gì đó cũng có thể thử một lần.
Kỳ Uyên hừ lạnh rồi xoay người đi vào bên trong.
Thời Sênh cho người tới thu dọn sạch sẽ, chờ bọn họ ra ngoài rồi cô mới lại vào phòng trong.
Kỳ Uyên đứng trước cửa sổ.
Thời Sênh cũng không tới gần, chỉ đứng ở chỗ cửa, hỏi hắn, “Bản vương muốn xuất cung, ngài có đi không?”
Kỳ Uyên không thèm để ý tới cô.
Thời Sênh đợi một lát, thấy hắn vẫn không động đậy mới lại nói tiếp, “Đưa ngài ra ngoài nhìn xem, có lẽ sẽ có cơ hội chạy trốn đấy, thật sự không muốn đi sao?”
Cuối cùng, Kỳ Uyên xoay người lại, tầm mắt lạnh nhạt đảo qua người cô,