Bộ Kinh Vân vô cùng ghét bỏ thứ đồ trên tay Thời Sênh, “Học viện Cửu Châu nghèo nàn đến mức đó sao?”
Thời Sênh cúi đầu nhìn thứ đồ trong tay, chỉ bằng nắm tay, hình tròn, màu đen, bên trên có khắc rất nhiều đường nét, có lẽ là một loại phù trận nào đó.
Bộ Kinh Vân làm như không hề coi trọng thứ đồ ấy, có lẽ cũng không phải là thứ đồ tốt đẹp gì, Thời Sênh thuận tay nhét vào tay hắn.
Bộ Kinh Vân: “…” Hắn là cái thùng rác sao? Cái gì cũng nhét cho hắn vậy?
Thời Sênh gặp Tần Lang Nguyệt ở chỗ lên đài.
“Nha đầu, con cẩn thận đấy.
” Chung Thập Nhất đang dặn dò Tần Lang Nguyệt, “Người của Cửu U Điện xưa nay nham hiểm, đề phòng chúng giở thủ đoạn hạ lưu.
”
“Ăn nói hàm hồ.
” Bộ Kinh Vân bất ngờ xông ra nói.
Chung Thập Nhất và Tần Lang Nguyệt đều nhìn về phía Bộ Kinh Vân.
Tần Lang Nguyệt nhìn thấy Thời Sênh, trên người bỗng nhiên phóng ra một luồng sát khí.
Bộ Kinh Vân liếc nhìn cô ta một cái, sát khí trên người Tần Lang Nguyệt như nước triều rút đi, trong đôi mắt cô ta thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng bị sự nghi hoặc áp xuống, nhìn chằm chằm vào Bộ Kinh Vân.
“Tiểu cô nương Thẩm gia, tại sao ngươi lại tùy tiện dẫn theo người ngoài vào học viện?” Chung Thập Nhất đánh giá Bộ Kinh Vân, sau đó trầm giọng nói, “Tuy ngươi là đối tượng được đào tạo trọng điểm của học viện nhưng cũng không thể coi thường quy định của học viện được.
”
Thời Sênh lắc lắc vai, “Bây giờ ta đã dẫn vào mất rồi, chi bằng ông ném hắn ra ngoài đi?”
Ngươi dám ném, đám người đối diện kia sẽ xé xác ngươi ra.
“Hừ, sau khi chuyện này kết thúc, nếu ngươi mạng lớn ta sẽ tìm ngươi tính sổ.
” Thứ do Diệp Thiên Nam dạy dỗ quả nhiên chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
“Ừm, từ trước đến nay ta vẫn luôn lớn mạng.
” Thời Sênh tán đồng gật đầu.
Chung Thập Nhất: “…” Cô nương này tại sao lại mặt dày như vậy chứ?
Tần Lang Nguyệt không biết đang nghĩ gì, lúc này chợt cúi đầu xuống, không ai nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cô ta.
Chung Thập Nhất da mặt không dầy như Thời Sênh, không nói lại được với cô, chỉ đành hừ giọng rồi không thèm để ý đến cô nữa.
Dù sao thì một khi đã bước lên đài, tỷ lệ xuống được là vô cùng thấp.
“Lát nữa ngươi nhớ nói với chúng nương tay chút với Điện chủ phu nhân tương lai, kêu chúng giả bộ chút được không?” Thời Sênh bắt đầu thương lượng với Bộ Kinh Vân.
Bộ Kinh Vân lạnh lùng liếc nhìn cô, “Ai nói ngươi là Điện chủ phu nhân tương lai của ta?”
Đồ mặt dày!
“Ta nói chứ ai!” Thời Sênh thể hiện đó như lẽ đương nhiên, “Nếu ngươi không kêu chúng nhường ta thì ta chỉ có thể nhẫn tâm ra tay rồi.
Ngươi muốn nhìn thấy chúng chết hay là muốn thấy ta và chúng phối hợp với nhau đóng kịch, ngươi tự chọn đi.
”
Bộ Kinh Vân: “…” Nữ nhân đáng ghét này!
Lũ ngốc đó tuy hơi ngốc nghếch nhưng cũng coi như trung thành với hắn, để chúng chết như vậy quả thật đáng tiếc.
Bộ Kinh Vân cân nhắc một hồi, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hộ pháp.
Hộ pháp ngay lập tức tiếp nhận ánh mắt ra hiệu của Điện chủ, cũng không biết hai người giao lưu thế nào, dù sao thì cuối cùng Hộ pháp cũng nhìn Thời Sênh bằng ánh mắt cổ quái, rồi nghiêng đầu căn dặn người đứng bên cạnh.
Thời Sênh hài lòng vỗ vỗ lồng ngực Bộ Kinh Vân: “Làm tốt lắm.
”
“Hừ!”
Thời Sênh: “…”
Muốn lật bàn!
Đã nói là tên thần kinh cơ mà? Sao bây giờ lại biến thành kẻ kiêu ngạo rồi?
Cốt truyện đúng là lừa người mà!
…
Với tư cách là nữ chính, tất nhiên Tần Lang Nguyệt là người cuối cùng lên sàn đấu, như vậy mới thể hiện được cô ta giành được chiến thắng không hề dễ dàng, mới có thể trở thành vị anh hùng phản kích chuyển bại thành thắng.
Nhưng lần này có Thời Sênh, chuyện đóng kịch giả bộ, xin lỗi nhé, một mình cô bao trọn rồi.
Cô vừa bước lên sàn đấu, đám đệ tử Cửu U Điện đã run cầm cập một cách đầy khoa trương, cuối cùng chỉ vừa lắc đầu đã đi xuống khỏi đài tỷ võ.
Trừ đám người của Cửu U Điện, tất cả mọi người đều đờ mặt ra.
Cái quỷ gì vậy?
Sư tỷ Dao Quang vừa lên, người của Cửu U Điện đều không dám đánh nữa?
Người tiếp theo lên, có người giả bộ công kích đôi ba chiêu, nhưng đều nhượng bộ quá rõ ràng, những người không mù đều nhìn ra được.
Có người trực tiếp nhận thua.
Màn kịch này bản cô nương cho 1001 điểm, thêm một điểm cũng không sợ bản thân kiêu ngạo.
Người của Cửu U Điện cũng không giải thích gì, sau khi toàn bộ mọi người lên sàn đấu hết, cuối cùng Hộ pháp lên nói một câu, năm nay cam chịu nhận thua, sang năm lại tới khiêu chiến, nói xong dẫn người rời đi.
Trên sàn đấu chỉ còn lại