“Vô sỉ.” Kỳ Uyên giật tay ra khỏi tay cô, bước lên lầu trước.
Thời Sênh cười đuổi theo, “Không vô sỉ thì sao có thể theo đuổi được ngài, Bệ hạ nói có đúng không?”
Kỳ Uyên liếc xéo cô một cái, “Ai ở bên ngươi chứ hả?”
Thời Sênh chớp mắt, “Bệ hạ không muốn ở bên ta sao?”
Kỳ Uyên nghẹn lời.
Có muốn không?
Kỳ Uyên không biết.
Lúc ở bên “hắn”, tâm tình Kỳ Uyên luôn rất bình thản.
Dù có lúc bị “hắn” làm cho tức điên lên nhưng cũng sẽ mau chóng bình phục trở lại.
Nhưng mà…
Bọn họ đều là đàn ông.
Kỳ Uyên rũ mắt, tránh đề tài này, “Trẫm đói rồi.”
Thời Sênh không hỏi nữa, đẩy cửa bảo hắn tiến vào, phân phó người phía sau đi theo tiểu nhị chuẩn bị trà và điểm tâm.
Thời Sênh đóng cửa lại, nhẹ giọng nói, “Ta sẽ chuẩn bị thường phục cho ngài, long bào này ngài mặc ở nhà là được rồi, đừng có mặc rồi đi rêu rao khắp nơi nữa.”
“Trẫm muốn mặc cái này.”
Thời Sênh liếc nhìn hắn, Kỳ Uyên cũng mắt đối mắt với cô, trong con ngươi có vài phần khiêu khích, nhưng là muốn biết cô có thể chịu đựng hắn tới mức nào.
“Ngài đúng thật là…” Thời Sênh khẽ cười, “Cậy sủng mà kiêu.”
Cô phát hiện, Phượng Từ càng lúc càng thích gây rối vô cớ.
Còn vượt qua cả phạm vi tùy hứng của nữ chính nữa.
“Dung Vương không chịu đựng được thì có thể đưa Trẫm về.”
Thời Sênh duỗi tay nhéo mặt hắn, “Sao có thể, ngài làm gì cũng đúng hết.”
Kỳ Uyên gạt tay cô ra, ánh mắt lạnh lùng, “Dù cho Trẫm san bằng của Bắc Lương của ngươi sao?”
Thời Sênh nghiêng đầu, kiêu ngạo mà tự tin, “Ngài muốn Bắc Lương, ta sẽ dâng nó lên cho ngài bằng hai tay.”
Một đám NPC sao có thể quan trọng bằng nàng dâu của mình chứ.
Ừm, yêu chiều chính là phải như thế.
Không có cách nào cả, chỉ có mỗi một nàng dâu này thôi, không chiều không được.
“Vậy nếu Trẫm muốn mạng của ngươi thì sao?”
Ý cười trên mặt thiếu niên thu liễm lại.
Kỳ Uyên nhấp môi nhìn cô, trái tim không hiểu tại sao bắt đầu co rút đau đớn.
Tốc độ lưu thông của không khí trong phòng như bị kéo chậm lại, áp lực lan tràn trong không gian.
Thật lâu sau, hắn mới nghe giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, “Ngài chết ta cùng, ta sẽ cho ngài.”
Con ngươi của cô nghiêm túc, hoàn toàn không có ý nói đùa.
Kỳ Uyên hoảng hốt nhìn đi chỗ khác, lập tức đứng lên nhưng người lại đụng vào bàn khiến cho đồ vật trên bàn rơi hết xuống mặt đất, toàn bộ vỡ nát.
Hắn thối lui về sau, nhìn mặt đất hỗn độn, nuốt nước bọt, “Ta… Ta trở về đây.”
Thời Sênh nhanh tay giữ hắn lại, hơi ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn hắn, “Kỳ Uyên, ngài phải quen đi.”
Kỳ Uyên mới chỉ nghe cô gọi tên mình hai lần, đại đa số thời điểm nếu không gọi là Bệ hạ thì sẽ nói trống không.
Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, “hắn” cũng mắng mình như thế.
Đây là lần thứ hai.
“Ta…” Không quen được.
Hơi thở Kỳ Uyên hỗn độn, ánh mắt hoảng loạn, không dám nhìn Thời Sênh.
Thời Sênh đứng dậy, trực tiếp hôn hắn.
Thân mình Kỳ Uyên cứng đờ, trừng mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc.
Nụ hôn dịu dàng như gió xuân lướt trên mặt hồ làm cho trái tim hắn nhộn nhạo không yên.
Lúc tâm tình không tốt liền rất bá đạo, không cho hắn nửa phần phản kháng, càng phản kháng thì càng hôn lâu.
Nhưng lúc này hắn lại không biết tâm tình của Dung Vương tốt hay không tốt, nụ hôn hôn dịu dàng mà vẫn mang theo vẻ bá đạo.
Thời Sênh cắn cánh môi hắn, nhẹ giọng nói, “Ngài xem, không phải rất quen đấy sao?”
Kỳ Uyên trừng mắt với cô, tai hơi đỏ lên, một hồi lâu hắn mới nghẹn ra được mấy chữ, “Ta… Ta vẫn phải về Xích Diệu.”
Nói xong, lại bổ sung thêm một câu, “Ta còn có việc phải làm.”
Thời Sênh buông hắn ra, sửa lại tóc cho hắn, “Ừ, ta sẽ bảo ám vệ đưa ngài về.”
“Ngươi…” Kỳ Uyên kinh ngạc, cứ thế đồng ý luôn sao?
“Ta cũng có chuyện phải làm.” Thời Sênh cười khẽ, “Ta sẽ không can thiệp ngài làm gì.
Giữ ngài lại đây cũng chỉ muốn ngài biết, ai là người mà ngài muốn chung sống cùng hết phần đời còn lại mà thôi.”
Trái tim Kỳ Uyên đập nhanh trong lồng ngực, hắn gục đầu xuống, giọng buồn bã, “Ta biết rồi.”
Hắn đã thật sự tiếp nhận một người đàn ông rồi.
…
Thời Sênh sắp xếp người đưa Kỳ Uyên trở về, ám vệ bên người cô đều phái đi hết, còn mượn thêm nhân mã ở Tư Mã gia nữa.
Cuối cùng, Đơn Minh “bị chém” cũng đi theo.
Thời Sênh đưa bọn họ ra khỏi thành, “Đồ vật ta đưa cho tuyệt đối không được gỡ xuống, ngủ cũng không thể, có hiểu không?”
Kỳ Uyên sờ sờ đồ vật