Xe lửa chỉ dừng ở trong thành phố, ra khỏi ga Liễu Dương còn phải ngồi ô tô mới về dưới huyện được.
Mục đích của Hoàng Mỹ Lan là thành phố Liễu Dương, thế nên vừa xuống tàu đã rời đi.
Thời Sênh bay về nên khi đám người đàn ông mặt chữ quốc kia xoay người nhìn cô thì cô đã sớm không thấy đâu nữa rồi.
Thời Sênh quay về quân khu, phát hiện quân khu vẫn trong tình trạng giới nghiêm, hơn nữa ai nấy đều mang vẻ mặt ngưng trọng.
Lâu như thế vẫn chưa giải quyết vấn đề xong sao?
Nam chính quá yếu rồi!
Ông Cốc không về nhà mấy ngày liền, hơn nữa khu vực núi phía sau quân khu còn bị phong tỏa, thỉnh thoảng còn thấy xe tải quân dụng rời khỏi quân khu, đi qua khu nhà ở dành cho quân nhân, thẳng tới sau núi.
Bên ngoài khu nhà của gia đình quân nhân cũng có lính canh.
Thời Sênh ngồi trong sân, hỏi bà Cốc đang giặt quần áo, “Mẹ, đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Không biết.” Bà Cốc nhíu mày, “Tối hôm con đi thì lập tức giới nghiêm, cũng không biết mấy ngày nay ba con ăn uống thế nào nữa?”
Thời Sênh: “…” Ba câu thì hai câu là nhắc tới ông Cốc.
Chó độc thân tỏ vẻ rất bi thương.
Ai cũng phải có trách nhiệm yêu thương động vật chứ!
Thời Sênh lại hỏi: “Mẹ, mấy ngày nay mẹ có nhìn thấy Từ Mi không?”
“Từ Mi? Vợ của Liên trưởng Hạ ấy hả? Chẳng phải ba con đã nói là con nghĩ thông suốt rồi mà, sao còn nhớ thương vợ người ta nữa.
Mẹ nói cho con nghe, Liên trưởng Hạ đã có vợ rồi, con đừng lăn lộn nữa.
Ciệc này có ba con áp xuống, nếu không bị truyền ra ngoài thì sẽ bị nói rất khó nghe.
Con là con gái, thanh danh sẽ bị hủy hoại, sau làm sao có thể gả chồng được nữa?”
Thời Sênh: “…”
Bản cô nương chỉ đơn thuần hỏi nữ chính đại nhân có ở đây không, sao ngài lại tưởng tượng xa xôi thế cơ chứ?
Hỏi bà Cốc thì thà tự hỏi mình còn hơn.
Mấy ngày rồi Từ Mi vẫn không về, không một ai biết cô ta đi đâu cả.
Thời Sênh gãi đầu, tại sao lần nào tên ngốc Phượng Từ cũng phải chờ ông đây đi cứu thế nhỉ?
Quá nhiều rắc rối, không biết phải chửi từ đâu.
Tim của bà Cốc không khỏe nên Thời Sênh chỉ có thể chờ đến đêm, sau khi bà ngủ rồi mới lén chuồn ra ngoài.
Núi sau quân khu đều đã được khai hoang trồng cây công nghiệp, bên cạnh đó còn có một bãi đất trống rất lớn.
Lúc này, trên khu đất trống có không ít xe đang dừng, cả dãy núi đều bị phong tỏa.
Thời Sênh tránh khỏi đám cảnh vệ, lén lút lên núi.
Vượt qua khu vực trồng cây công nghiệp là một mảnh cây bụi thấp, rất khó di chuyển.
Thời Sênh bò được một đoạn liền muốn về nhà ngủ.
Nữ chính nhà người ta đều phải chờ nam chính tới cứu, tại sao cô cứ phải mệt sống mệt chết đi cứu người thế này?
[Phượng Từ nhà cô không phải nữ chính à?] Hệ thống lầm bầm.
“Cũng đúng…” Thời Sênh thì thào đáp lại, tiếp tục nhận mệnh bò lên trên, “Nhị Cẩu Tử, cho ta tọa độ đi, ta tìm thế này tới bao giờ chứ?”
[Ký chủ hãy tự mình tìm đi.] Nhị Cẩu Tử ông nội nhà cô ấy! Nó không phải Nhị Cẩu Tử.
Thời Sênh: “…” Nhị Cẩu Tử, mi cứ ở đó vênh váo đi.
[…] Đương nhiên là phải nắm chặt thời gian vênh váo rồi, biết đâu một lúc nào đó chẳng được vênh váo nữa.
Thời Sênh lại bò thêm một đoạn, tìm được người sẽ phải đánh cho một trận trước.
Mẹ kiếp, đi đâu không đi, chạy lên núi này làm gì, hại cô không tìm được người.
Thời Sênh bò đến giữa sườn núi thì thấy có dấu vết của con người, có người còn hơn không có gì.
Lần theo dấu vết, từ giữa sườn núi lại bò thêm một đoạn nữa, sau đó vòng qua nửa ngọn núi, lại xuống núi, bò lên trên một ngọn núi khác.
Giữa đường đi gặp phải quân đội đang lục soát, những người này chỉ nghe được mệnh lệnh phải soát núi, còn soát núi làm gì thì họ không biết.
Thời Sênh đi vòng qua một ngọn núi khác, đến tận trưa ngày hôm sau mới nhìn thấy một người sống không phải quân nhân.
Người nọ dường như ra ngoài hít thở không khí, Thời Sênh vừa đi lên đã rút kiếm đặt lên trên cổ hắn, “Đừng kêu, kiếm không có mắt đâu đấy.”
Gã đàn ông kia nuốt nước bọt, “Cô… Cô là ai?”
Đột nhiên xuất hiện mà hắn chẳng phát hiện ra, quỷ sao?
“Tôi hỏi anh đáp, nếu