Diệp Sâm nhìn cô gái trước mặt bắt mình thay quần áo.
Hắn sống nửa đời người rồi, lần đầu tiên gặp phải người cường thế như vậy, còn là con gái…
Diệp Sâm dựa người vào cái cây đằng sau, cười ngả ngớn, “Bé con, em không cảm thấy để một người đàn ông như anh thay đồ ở vùng hoang vu dã ngoại này là rất nguy hiểm với em sao?”
Thời Sênh liếc nhìn hắn, “Tôi muốn gϊếŧ anh cũng rất dễ dàng, đừng có cmn nói lời vô nghĩa nữa, thay!”
“Hay là, em giúp anh thay đi?” Diệp Sâm chớp mắt nhìn Thời Sênh.
“Tôi giúp anh đổi một cánh tay khác, muốn không?” Thời Sênh cười lạnh.
Diệp Sâm: “…” Dữ quá!
Diệp Sâm nhìn kiếm trên tay cô, duỗi tay nhặt áo sơ mi màu trắng trên đất lên, chất liệu vải rất thoải mái, còn hơn cả những loại vải hắn từng biết trước đây.
“Bé con, em muốn nhìn anh cởϊ áσ thật đấy à?” Diệp Sâm thấy Thời Sênh không có ý định xoay người thì tiện miệng hỏi một câu.
Thời Sênh khoanh tay trước ngực, “Tôi còn muốn nhìn anh cởi cả quần.
Yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Biểu tình trên mặt Diệp Sâm hơi đờ ra, “Nếu Phó tư lệnh Cốc biết em thế này…”
Lời nói tới bên miệng lại bị Diệp Sâm nuốt vào.
Hắn chống tay vào thân cây, đi tới phía sau, có một số người đặc thù, người không chịu ta thì ta chịu người là được.
Diệp Sâm thay đồ xong rồi, áo sơ mi dài tay nên hắn đành phải xắn lên vì trời quá nóng, quần cũng xắn lên ngang gối, quá nóng! Một bộ quần áo rõ ngon nghẻ mà bị hắn mặc thành trang phục của một tên côn đồ.
“Lại đây.”
Diệp Sâm thấy Thời Sênh đang cúi người uống nước trong một con suối, hắn hơi khát nên cũng không nghĩ nhiều, tung tăng đi qua.
Lội xuống suối, vừa mới ngồi xổm xuống định dùng tay múc nước uống, nhưng vừa mới duỗi tay ra đã bị một đôi tay túm lấy, không tránh được bị ấn vào trong nước.
Cô hơi rũ đầu khi giúp hắn rửa tay, dùng sức lớn đến mức tay hắn cũng phải đỏ lên.
Rửa tay xong, không biết cô lấy ở đâu ra một cái khăn, làm ướt rồi vắt khô nước và đưa lên phía mặt hắn.
Diệp Sâm hơi lùi về sau để tránh khỏi cái khăn.
Thời Sênh nhíu mày, gương mặt vừa rồi còn lạnh nhạt liền lập tức âm trầm.
“Bé con, chuyện này để tự anh làm thì tốt hơn.” Diệp Sâm muốn lấy cái khăn trong tay Thời Sênh.
Lúc này hắn cảm thấy đó không phải là khăn mà là vũ khí, còn cô đang muốn bịt mũi cho hắn ngạt thở chết.
Thời Sênh không thèm để ý tới Diệp Sâm, mạnh mẽ lau mặt cho hắn… hơn mười phút.
Diệp Sâm cảm thấy cả mặt đều nóng rát, cổ, cánh tay cũng nóng rát, da sắp bị lột cả một tầng.
Rốt cuộc hắn và cô có thù oán gì chứ?
Diệp Sâm buông ống tay áo xuống che đi cánh tay đỏ lừ của mình, vừa nhìn liền nghĩ lại hoàn cảnh lúc trước, hắn cảm thấy hơi hoảng.
“Bé con, em định thật sự mặc kệ người phụ nữ kia à?” Cô ấy đưa hắn ra khỏi cái hang, nhưng người phụ nữ kia cô ấy lại không quản, còn kéo người ta sâu vào bên trong nữa.
“Đừng có nói với tôi về cô ta.” Thời Sênh lạnh lùng nhìn hắn, “Còn dám nhắc một chữ về cô ta, tôi sẽ gϊếŧ chết anh.”
Diệp Sâm: “…”
Chỉ số thông minh vốn đã offline của Diệp Sâm lập tức sáng lên, lúc ở ngoài cửa hang, cô đã hỏi hắn một câu.
Cô ấy hỏi hắn có chạm vào người phụ nữ ấy không…
“Có phải em thích tôi thật không đấy?” Diệp Sâm ghé sát vào Thời Sênh.
“Chưa lên, chưa biết.” Thời Sênh đứng dậy, vẻ âm trầm trong giọng nói cũng biến mất, trở thành cực kỳ bình tĩnh.
Diệp Sâm: “…”
Sao hắn lại nghe ra ý nghĩa khác trong lời này thế?
Khóe miệng Diệp Sâm hơi nhếch lên.
Nếu người nào biết hắn ở đây mà thấy thì nhất định sẽ biết tâm tình hắn đang rất tốt nên mới có phản ứng hứng thú như thế.
“Bé con, đỡ anh một tí nào!”
Thời Sênh xoay người nhìn hắn, “Chân bị chặt đứt rồi à?”
“Không đi nổi.” Diệp Sâm cười, gật đầu, “Anh sợ mình sẽ bị ngã xuống núi mất.”
Thời Sênh xoay đầu đi hai bước.
Sau đó cô lại dừng lại, một lúc sau mới xoay người quay về.
Diệp Sâm ung dung nhìn cô như thể biết là cô sẽ quay về vậy.
Thời Sênh đỡ tay hắn, Diệp Sâm áp non nửa sức lực lên người cô, một tay ôm đầu vai cô, hắn cúi người nói, “Bé con, anh thật sự không chạm vào cô ta đâu.”
Thời Sênh hơi ngẩng đầu, ừ một tiếng, sau đó đỡ hắn xuống