Thời Sênh gặp Hoàng Mỹ Lan bên ngoài bệnh viện.
Vị này là quý nhân ở thành phố Liễu Dương, không hiểu tại sao lại xuất hiện ở bệnh viện, còn ở bên cạnh nữ chính nữa chứ.
Đây gọi là cốt truyện không thể thay đổi.
Nhất định là phải gặp.
Cái này vốn chẳng liên quan gì tới Thời Sênh, nhưng Hoàng Mỹ Lan nhìn thấy cô liền kéo cô lại nói chuyện.
Đại tỷ à, chị không thấy nữ chính đại nhân như đang muốn ăn thịt người kia à?
Chị mà không buông bản cô nương ra, bản cô nương sẽ hét lên đấy.
“Lúc trước em đi nhanh quá, chị chưa có cơ hội mời em ăn cơm.
Lần này nhất định phải cho chị cơ hội cảm ơn em.”
Không không, chị gái à, tôi không muốn ăn cơm với chị đâu.
Tôi tình nguyện quay về chơi trò lưu manh với tên lưu manh Diệp Sâm kia còn hơn.
“Cứ quyết thế đi, Từ tiểu thư chắc không ngại có thêm một người chứ?” Hoàng Mỹ Lan quyết định xong mới hỏi Từ Mi.
Từ Mi vốn là tới tìm Hoàng Mỹ Lan bàn chuyện hợp tác, lúc này không thể nói không được nên đành dịu dàng đáp lời, “Chị Hoàng cứ sắp xếp là được.”
Sau đó cô ta nhìn Thời Sênh, trong đáy mắt có một chút âm u.
Lúc ở trong sơn động, cô ta có mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện.
Cô ta tưởng mình bị ảo giác.
Nhưng hôm rồi nhìn thấy Cốc Lam và người đàn ông kia ở bên nhau, cô ta mới biết chắc chắn là mình không bị ảo giác gì.
Lúc đó, Cốc Lam đã tới, cứu người đàn ông đó đi, nhưng lại để cô ta nằm lại đó.
Nếu không phải Hạ Vũ tìm được cô ta thì có khi lúc này cô ta đã đi gặp Diêm Vương rồi.
“Tôi để ý, bên ngoài có người chờ tôi, tạm biệt.” Thời Sênh mỉm cười.
Cô mà còn không buông ông ra, ông sẽ móc kiếm đấy.
Hoàng Mỹ Lan lại làm như không thấy, vẫn nhiệt tình nói, “Vậy thì cùng đi luôn, nhiều người tham gia thì càng đông vui mà.”
Thời Sênh: “…”
Kiếm của ông đâu?
“Bé con, em lần chần cái gì thế?” Diệp Sâm từ bên ngoài đi vào, túm lấy tay Thời Sênh kéo ra ngoài, “Em muốn anh đói chết đấy à?”
“Aizz… anh bạn trẻ…” Hoàng Mỹ Lan thấy ân nhân của mình bị kéo đi thì vội vàng đuổi theo, nói, “Cậu là gì của tiểu thư Cốc Lam thế? Tôi đang muốn mời tiểu thư Cốc Lam ăn cơm, không bằng mọi người cùng đi đi?”
Cô ta bước lên ngăn cản ở trước mặt Diệp Sâm nên giờ mới nhìn rõ người.
Hoàng Mỹ Lan sửng sốt, “Diệp đại thiếu…”
Trời ạ, sao vị này lại ở đây?
Bách hóa Đông Phương của Hoàng Mỹ Lan là xí nghiệp có tiếng, cũng coi như là nhân vật có danh dự ở thủ đô nên cũng từng gặp qua Diệp Sâm.
Lúc này, nhìn thấy vị đại thiếu gia nổi danh ăn chơi trác táng khắp thủ đô ở đây, cô ta không kinh ngạc sao được.
“Thì ra là chị Hoàng…” Diệp Sâm hơi nhướng mày, giọng rất tùy tiện, “Bé con không có thời gian ăn cơm với chị đâu, chúng tôi phải về đây.”
“A… Thì ra là vậy, là tôi đường đột rồi.
Không biết Diệp đại thiếu ở đâu, có dịp tôi sẽ tới cửa thăm hỏi.”
“Không cần.” Diệp Sâm túm lấy Thời Sênh lôi đi.
Hoàng Mỹ Lan cũng không dám đắc tội vị công tử nổi tiếng ăn chơi trác táng này, chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn theo.
“Chị Hoàng, người kia là?” Từ Mi tiến lên, như là vô tình hỏi một câu.
“Đại thiếu gia của Diệp gia, nghe nói đang ở trong quân ngũ…” Hoàng Mỹ Lan gạt tóc mai ra sau tai, hơi cảm thán, “Trong những người cùng tuổi với cậu ta, nếu cậu ta nói không thì một đám công tử trong vòng hào môn luẩn quẩn chẳng ai dám nói có hết.”
Từ Mi hiểu ra, phú nhị đại, khó trách khí tràng lớn như thế.
…
Diệp Sâm đưa Thời Sênh về khu nhà của quân nhân.
Từ xa, Thời Sênh đã nhìn thấy xe của ông Cốc.
Chờ Tiếu Sinh dừng hẳn xe lại cũng vừa lúc ông Cốc từ trong xe ra.
Nghe thấy tiếng ô tô, ông Cốc nhìn về phía bên này.
Ông nhíu mày, đây không phải xe chuyên dụng của tên nhóc Diệp Sâm kia sao?
Ông Cốc còn chưa rối rắm xong thì lại thấy tên nhóc kia xuống xe.
Cái này cũng không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là con gái bảo bối của ông cũng xuống xe ngay sau hắn.
Ông Cốc: “!!!”
Diệp Sâm đi tới trước mặt ông Cốc, cà lơ phất phơ chào một cái theo nghi thức quân đội rồi mới nói, “Bác Cốc, cháu mang bé con về trả cho bác đây.”
Ông Cốc: “!!!”
“Tiểu