Cuối cùng trò khôi hài này bị bà Cốc ra mặt dẹp hết.
Diệp Sâm vẫn được vào nhà như ý nguyện.
Bà Cốc kéo ông Cốc vào trong bếp, trừng mắt oán trách ông, “Con cái nhà lão Diệp, sao ông lại lòng dạ hẹp hòi như thế chứ?”
“Cái gì mà tôi…” Sao lại là ông lòng dạ hẹp hòi chứ? Ông Cốc nghẹn vào một hơi, “Tôi không nói với bà nữa, tôi phải ra ngoài trông chừng chúng nó.”
Bà Cốc không ngăn được, buồn cười lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Bữa cơm này, Thời Sênh cơ bản ngồi nhìn ông Cốc và Diệp Sâm đối nhau chan chát.
Ừm, người bắt bẻ chủ yếu là ông Cốc, Diệp Sâm chỉ thỉnh thoảng đáp một tiếng, nhưng chỉ cần hắn mở miệng thì nhất định ông Cốc sẽ bị nghẹn.
“Mẹ, ba con và nhà họ Diệp có thù gì à?” Thời Sênh ngồi sát dịch về phía bà Cốc hỏi.
“Chuyện này kể ra thì dài lắm, nhưng con đừng lo, ngoài miệng ông ấy nói thế thôi, chứ chẳng làm gì thằng bé Diệp Sâm kia đâu.” Bà Cốc cười, “Về sau có cơ hội mẹ sẽ kể cho con nghe.”
Thời Sênh: “…” Lại là ân oán giang hồ rồi.
Đều là cốt truyện cả.
Cơm nước xong, Thời Sênh đưa Diệp Sâm ra ngoài.
Chủ yếu là ông Cốc đã bị Diệp Sâm chuốc say, nếu không chắc chắn sẽ ngăn lại.
Hai người ra tới ngoài sân, bên ngoài im ắng, Diệp Sâm nắm tay Thời Sênh chậm rãi đi trên con đường nhỏ.
Hắn uống rượu vào nên trên người có một hương thơm nhàn nhạt, lả lướt say lòng người.
Sắp đến cổng quân khu, hắn đột nhiên ấn Thời Sênh lên tường, hơi cúi đầu, chóp mũi chạm nhau, “Bé con, anh là gì của em hử?”
“Anh cảm thấy sao?”
Diệp Sâm cười nhẹ một tiếng, đầu hơi nghiêng, ngậm lấy vành môi Thời Sênh, hoàn thành nốt chuyện hôm đó chưa làm xong.
Nụ hôn kết thúc, Diệp Sâm buông cô ra, đầu ngón tay chạm nhẹ lên cánh môi cô.
“Bé con, kỹ thuật hôn của em không tồi nhỉ?” Giọng Diệp Sâm đầy nguy hiểm.
“Trời sinh, biết làm sao được.” Thời Sênh rất kiêu ngạo.
Diệp Sâm bình tĩnh nhìn cô trong một phút, sau đó thở dài, “Về nhà đi, ngày kia bắt đầu.
Vào quân doanh đặc huấn rồi thì sẽ không thể tùy tiện ra ngoài nữa đâu, ngày mai em chuẩn bị chút ít đồ vật cần thiết đi.”
Quân doanh đặc huấn chỉ có một mình cô, lúc đó hắn có đầy thời gian ở bên cô.
Diệp Sâm nghĩ như thế liền thấy tâm tình rất tốt, lại thưởng cho Thời Sênh một cái hôn.
Hơi thở của Diệp Sâm dồn dập, nếu đây không phải bên ngoài quân khu có khi hắn đã trực tiếp làm luôn tại chỗ rồi.
Cuối cùng, hắn cố nhịn cơn căng cứng, lại đưa Thời Sênh về.
…
Vào quân doanh đặc huấn thì không thể ra ngoài nữa nên Thời Sênh có rất nhiều việc phải làm.
Đầu tiên cô liên hệ mấy công ty lúc trước đã xem xét, sau khi sắp xếp xong hết rồi lại thuê người đi đàm phán, sau đó gửi tiền.
Làm xong những chuyện này cũng hết một ngày.
Thời Sênh nghĩ nghĩ, lại quyết định đánh cho Hạ Vũ một trận nữa.
Cơn tức này không trút thì cô rất khó chịu.
Lúc Hạ Vũ tan tầm về nhà, bị người ta trùm bao tải đánh cho một trận không thể hiểu được.
Hắn không nhìn thấy người, nhưng trong đáy lòng có trực giác, nói rằng người đánh chính là Thời Sênh.
Hạ Vũ về đến nhà, Từ Mi kinh hãi, “Anh làm sao thế? Sao lại bị thương rồi?”
Hạ Vũ che mặt lại, “Không sao, lúc huấn luyện, không cẩn thận nên bị đánh thôi.”
Chuyện bị người trùm bao tải đánh sao hắn có thể nói ra chứ, quá mất mặt.
Từ Mi nghi ngờ, vết thương này nhìn thế nào cũng không giống bị đánh khi huấn luyện.
Từ Mi đột nhiên nghĩ tới một người, “Có phải Cốc Lam làm không?”
Hạ Vũ lắc đầu.
“Không phải, em đừng có nói bậy.”
“Ngoại trừ cô ta, còn có ai dám đánh anh chứ?” Từ Mi khó chịu, trước đây Cốc Lam quấn lấy Hạ Vũ thì cũng thôi đi, giờ còn đánh hắn.
Cô ta chưa thấy người nào bày tỏ việc thích một người theo kiểu này.
“Cho dù cô ta có là con gái của phó tư lệnh thì cũng không thể tùy tiện đánh người được, có còn vương pháp hay không hả, em phải tìm Phó tư lệnh Cốc nói cho ra lẽ.”
Từ Mi nói xong liền định ra ngoài, cô ta không tin, tuy thế đạo này còn chưa được như tương lai nhưng cũng không thể dung túng cho người khác đánh người như thế được.
Hạ Vũ vội vàng giữ Từ Mi lại, giọng nặng nề hơn, “Anh đã bảo là không sao, em ầm