Thời cổ có một câu gọi là “thách đấu quét nghìn quân.”
Hôm nay coi như bọn họ đã được biết thế nào là thách đấu quét nghìn quân rồi.
Đối phương sau khi bị trói mới nhận ra rằng hang ổ của mình đã bị người ta tập kích.
Phương thức cô ép hỏi cũng chẳng có kỹ xảo gì, cần bao nhiêu tàn nhẫn có bấy nhiêu tàn nhẫn, chỉ thiếu điều gϊếŧ chết đối phương mà thôi.
Hoắc Quốc mang theo vẻ mặt đau thương đi ở phía sau, những người này mà học theo con bé này, sau này mà thả ra ngoài thì chẳng phải là tai họa sao?
Đây là một nhóm buôn lậu có tổ chức, có lẽ vì tư tưởng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất nên bọn chúng đã làm hang ổ ở đây rất nhiều năm.
Mà người của quân khu không ai phát hiện ra chuyện này nên bọn chúng càng tự tin bành trướng thế lực, cảm thấy những người của quân đội cũng chỉ có thế này mà thôi.
Vụ án lừa bán phụ nữ một năm rưỡi chưa phá được là cũng có công lao của bọn họ trong đó.
Thời Sênh bắt được hết cả đám rồi mới dẹp đường về phủ, để người của quân khu tới dọn dẹp.
Trên đường về, Thời Sênh còn tranh thủ cùng mọi người thống nhất lời khai.
Hoắc Quốc hận không thể chọc mù hai mắt mình.
“Chú Hoắc à, nhận mệnh thôi.” Tiếu Sinh vỗ vỗ bả vai Hoắc Quốc, “Thiếu tướng vốn dĩ đã không phải người tuân thủ kỷ cương rồi, giờ có thêm một người không tuân thủ kỷ cương nữa tới kiểm soát ngài ấy.
Hơn nữa, Tiểu Lam cũng coi như là đã làm được chuyện tốt, nếu không có cô ấy thì không biết khi nào đội này mới kiêu ngạo với bên ngoài được.”
“Nó làm như thế là trái pháp luật.” Hoắc Quốc hận tới ngứa răng.
“Công vượt quá tội, chú Hoắc, chú nên kiềm chế một chút đi.
Nếu chú dám báo cáo chuyện này lên thì Thiếu tướng sẽ không bỏ qua cho chú, đến lúc đó đừng trách cháu không nhắc chú.”
Hoắc Quốc nói hùng hồn chính đáng, “Tôi là quân nhân.”
“Cháu cũng chỉ nhắc nhở chú, còn chú làm thế nào là quyền của chú.” Tiếu Sinh từ nhỏ đã ở bên Diệp Sâm, tác phong làm việc có điểm giống hắn.
Hơn nữa, Tiếu Sinh cũng không phải quân nhân, cởi bộ quần áo màu xanh này ra thì hắn cũng là một tên ăn chơi trác táng, muốn hắn giác ngộ được quốc gia, chính nghĩa là chuyện không thể nào.
Hoắc Quốc không hé răng.
Về tới quân doanh đặc huấn liền về phòng mình không ra ngoài nữa.
Phá được một băng đảng tội phạm lớn như thế, toàn bộ quân doanh đặc huấn đều nhận được khen ngợi.
Khen ngợi này đối với nhóm người có hơi quỷ dị, bọn họ sợ nhất là Thời Sênh, vị này là nhân vật một lời không hợp liền tận diệt.
Hoắc Quốc đề nghị được về thủ đô, Diệp Sâm không phản đối, còn bảo Tiếu Sinh tiễn ông một đoạn đường.
Lúc Hoắc Quốc nghe Diệp Sâm nói câu đó còn tưởng hắn bảo Tiếu Sinh gϊếŧ mình.
Nghĩ lại, mặc dù Tiếu Sinh có hơi khoác lác nhưng chuyện gϊếŧ người hắn còn không dám làm.
Hoắc Quốc không báo cáo chuyện này, chỉ nói với người của Diệp gia rằng Diệp Sâm sẽ hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn, sau đó nhận một nhiệm vụ khác rồi rời đi.
…
Văn phòng của Tư lệnh.
Sắc mặt Tưởng Kiến Hoa tối sầm, nhìn chằm chằm vào bằng khen trên bàn, Hạ Vũ cũng đứng ở đối diện ông ta, biểu tình rất kém, “Tư lệnh, đã phụ kỳ vọng của chú rồi.”
Nửa năm trước, quân khu nhận được nhiệm vụ này, gần đây hắn đã tra được một chút manh mối, còn chưa kịp thăm dò thì cả tổ chức kia đã bị người ta diệt sạch.
Tưởng Kiến Hoa thở dài, “Có cô ta ở đó, sợ là Diệp Sâm…”
Nhiệm vụ của ông ta là khiến cho nhiệm vụ của Diệp Sâm thất bại, nhưng một năm rưỡi này ông ta không hề có cơ hội nhúng tay vào, con bé họ Cốc kia bảo vệ hắn quá tốt.
Ngay cả Phó tư lệnh Cốc, ông ta cũng chẳng làm gì được.
Cũng không biết con bé đó lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy.
“Chú nói cô ta là?” Hạ Vũ đã coi như là người của Tưởng Kiến Hoa, đây không phải lần đầu hắn nghe thấy Tưởng Kiến Hoa nói những lời như thế này.
Tưởng Kiến Hoa rút từ trong ngăn kéo ra một chồng hồ sơ, “Cốc Lam, con bé thích cậu trước kia, cậu có nhớ rõ không?”
Đồng tử Hạ Vũ hơi trợn to, đương nhiên hắn nhớ rất rõ, cô ta đã đánh hắn nhiều lần nên hắn gần như khắc sâu trong trí óc.
Sau đó cô ta vào quân doanh đặc huấn nên hắn chưa gặp lại cô ta lần nào.
“Đây là hồ sơ của nó, cậu xem đi.” Tưởng