Thời Sênh nhìn thấy Hạ Vũ trong hôn lễ của mình.
Hắn tới cùng với một cô gái.
Cô gái kia nhìn đã biết không phải loại tốt lành gì, người khác nhìn Hạ Vũ nhiều một chút cũng bị cô ta tới sinh sự.
Ánh mắt của Hạ Vũ lại có thêm vài phần lệ khí.
“Rốt cuộc anh đã làm gì hắn?” Thời Sênh hạ giọng hỏi Diệp Sâm đứng bên cạnh mình.
“Em quan tâm hắn à?”
Thời Sênh trợn mắt, “Vì sao anh không gϊếŧ hắn?”
Đương nhiên bản cô nương quan tâm hắn, quan tâm hắn sao không chết.
Ánh mắt Diệp Sâm nhìn xuyên qua đám người, dừng lại trên người Hạ Vũ, ý vị sâu xa nói, “Sống còn đau khổ hơn.”
“Em cảm thấy gϊếŧ chết mới là bớt việc.” Không gϊếŧ chết sẽ để lại mầm họa, bản cô nương rất sợ hãi.
“Anh không thích gϊếŧ người.”
“Có thể thuê người làm mà.”
Đồng chí Tiếu Sinh nghe được thì mặt mũi trắng bệch.
Hai người này lại nói chuyện gϊếŧ người trong hôn lễ của mình, thật là đáng sợ.
Hôn lễ đó!
Đây là hôn lễ!
Là thời điểm lãng mạn nhất cuộc đời đấy.
Các vị chuẩn bị hôn lễ tắm máu à?
Cũng may chuyện Tiếu Sinh lo lắng không xảy ra, hôn lễ tiến hành rất thuận lợi.
Ừm… Điểm duy nhất không hài hòa chính là ông Diệp và ông Cốc suýt chút nữa cãi nhau trong hôn lễ.
Dù bọn họ có ân oán gì, lạnh nhạt với nhau nhiều năm như thế, đột nhiên phải ở chung hòa thuận đúng là làm khó cho cả hai người.
Hai người ồn ào đến hăng say, đột nhiên có người tới báo, Thời Sênh và Diệp Sâm đã rời khỏi hôn lễ, vì thế bọn họ chỉ có thể tạm thời buông bỏ mâu thuẫn, nhất trí đối ngoại.
…
Từ Mi đứng nhìn bức ảnh cưới được bày bên ngoài khách sạn, đôi tay nắm chặt thành quyền.
Cốc Lam, tại sao cô lại hủy đi cuộc sống của tôi như thế?
Lúc Từ Mi chuẩn bị rời đi thì lại nhìn thấy Hạ Vũ từ trong đi ra.
Thân mình cô ta cứng đờ, sau đó đi nhanh về phía Hạ Vũ.
Hạ Vũ đi rất nhanh, Từ Mi đuổi tới tận một ngõ nhỏ mới bắt kịp hắn.
“Hạ Vũ.”
Hạ Vũ đứng ở đầu ngõ bên kia, hắn nghiêng người nhìn, mày nhăn lại đầy không vui, lại như không kiên nhẫn, “Cô còn tới làm gì?”
Từ Mi chạy lên, giang tay ôm lấy Hạ Vũ, “Hạ Vũ, anh nói cho em biết, có phải anh có nỗi khổ không?”
Hạ Vũ đẩy cô ta ra, thần sắc âm trầm, “Tôi không có nỗi khổ gì hết, đừng quấn lấy tôi nữa.”
“Hạ Vũ…” Từ Mi ôm càng chặt hơn.
Hạ Vũ nhíu mày, tăng thêm sức đẩy Từ Mi ra.
Từ Mi bị đẩy tới lảo đảo, té ngã xuống đất.
Hạ Vũ cũng không nhìn cô ta, nhanh chóng rời đi, chỉ chừa lại cho Từ Mi một bóng dáng.
Cô ta khẽ cắn môi, bò dậy từ mặt đất, khập khiễng đuổi kịp Hạ Vũ.
Hạ Vũ đi bộ trên đường, rẽ vào một quán nhỏ mua hai món điểm tâm, sau đó cầm đồ trở về.
Từ Mi đứng ở góc đường, cả người lạnh lẽo, nhìn thân ảnh Hạ Vũ biến mất trong dòng người.
Hắn gấp như thế là muốn đi mua điểm tâm cho vợ mới cưới sao?
Từ Mi ngơ ngác trở lại ngôi nhà dành cho gia đình quân nhân.
Nơi này… cô ta còn ở đây làm gì, giữa một đám người chỉ biết chờ xem kịch vui của gia đình người khác ư?
Trên tay cô ta còn có một chút tiền, thuê một căn phòng trên huyện, sống nghèo khổ một thời gian dài, sau đó Từ Mi lần nữa tỉnh táo lại.
Tuy rằng hào quang của nữ chính trên ngươi Từ Mi đã phai nhạt nhưng cũng chưa hoàn toàn biến mất, cô ta làm ăn cũng luôn dễ dàng hơn người khác một chút.
Nhưng đám thân thích cực phẩm kia lại cứ như âm hồn không tan, lúc đầu là cưỡng bức, sau đó là trực tiếp cướp lấy.
Cũng không biết bọn họ cho người của Cục Cảnh sát cái gì tốt mà mỗi lần Từ Mi báo án họ đều nói là chuyện nhà, không xảy ra án mạng thì sẽ mặc kệ.
Có nhóm người này ở, Từ Mi sao có thể làm ăn được.
Cô ta đành rời khỏi đây, tới một nơi xa hơn.
…
Mười năm sau.
Lúc này, ngành địa ốc nhanh chóng phát triển, giá nhà đất càng ngày càng cao lên.
Mà ở thành phố T có một khu đất lớn không có cách nào liên hệ được người sở hữu.
Người đứng ra bảo quản giúp chỉ nói, vị này sau khi mua mảnh đất này thì chưa từng xuất hiện một lần, phương thức liên hệ trước đây đã sớm không dùng được.
“Từ tổng, vẫn không liên hệ được người.”
Từ Mi rời khỏi huyện nhỏ kia, tới thành phố T, gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Để có được quy mô như hiện giờ, cô ta đã phải chịu rất nhiều gian khổ.
Nhưng cô ta vẫn phát triển được.
Hiện tại đã trở thành người đứng trên