Thời Sênh đứng chặn ở cửa, cửa sổ lại quá xa.
Gã đeo kính cắn răng nói: “Cô muốn hỏi gì?”
Có thể thám thính được cấp bậc của cô ta thì gia tộc sẽ có sự chuẩn bị tốt hơn.
Thời Sênh chỉ vào Mục Vũ, “Tôi và anh ấy có huyết khế.
Có vẻ như anh ấy sắp chết rồi, tại sao tôi lại không hề cảm thấy gì vậy?”
Nguyên chủ chỉ một lòng xưng bá thế giới nên chẳng quan tâm chuyện gì ngoài chuyện tăng cấp, trong trí nhớ của cô ấy cũng không có gì hữu ích cả.
“Huyết khế?” Ánh mắt gã đeo kính trầm xuống, “Không ngờ cô và cậu ta lại đính huyết khế.”
Cho dù là sử ma cũng rất ít khi đính huyết khế.
Càng đừng nói là một ác ma.
“Trả lời vấn đề của tôi là được, không cần anh nhắc tới chuyện khác.”
“Chú Hoàn…” Mục Vũ đột nhiên lên tiếng, đôi mắt xanh thẳm của hắn đã chẳng còn nét đẹp gì nữa, chỉ có một mảnh xanh lam đầy áp lực.
Nếu đã sa vào thì rất khó thoát khỏi sự áp lực này.
Hình như gã đeo kính biết Mục Vũ có thể nói nên cũng không tỏ vẻ khϊếp sợ gì khi hắn thình lình lên tiếng thế này.
Sắc mặt hắn biến đổi mấy lần rồi mới nói: “Tôi không biết.”
Thời Sênh gãi gãi đầu, nói với Mục Vũ: “Anh bảo hắn nói dối em thì cho rằng em sẽ không có cách nào biết được ư?”
Mục Vũ quay đầu đi, nhấp môi, không muốn nói nhiều.
“Có rất ít tài liệu nhắc tới huyết khế, tôi thật sự không biết.” Gã đeo kính nhấn mạnh.
“A…” Thời Sênh thu hồi tầm mắt, “Vậy ông sống cũng chẳng còn tác dụng gì, thế thì đi theo mấy đồng bọn cùng chơi mạt chược đi.”
“Cô…”
Gã mắt kính nhìn Thời Sênh kéo thiết kiếm mang theo hàn khí bức người đi tới thì không khỏi lùi về sau cho đến khi lưng đụng phải bức tường lạnh lẽo.
Thiếu nữ trước mặt khác hẳn với những ác ma mà hắn từng gặp.
Những ác ma đó đều dữ tợn, xấu xí, dơ bẩn, ti tiện.
Nhưng thiếu nữ trước mặt hắn lại an nhiên, thong dong, tôn quý, trên người không hề có một chút khí chất nào nên có của ác ma.
Hoặc là…
Cô càng giống với ác ma vương giả được miêu tả trong sách cổ hơn.
Da đầu gã đeo kính tê dại.
Đã mấy trăm năm rồi không còn thấy ác ma vương giả xuất hiện trên thế gian này nữa, làm sao có thể…
Thời Sênh cười nhạt, “Vĩnh biệt.”
Gã mắt kính nhìn thiết kiếm bổ xuống đầu mình, hàn quang khúc xạ trên lưỡi kiếm tràn ngập trong mắt hắn.
“Vị Tức, dừng tay.”
Một tiếng hét lớn từ bên ngoài vang lên.
Gã đeo kính vội vàng quay đầu, biểu tình kinh hãi, “Dạ thiếu gia, sao cậu lại tới đây? Đi mau, về tìm tộc trưởng…”
Âm thanh còn chưa dứt đã im bặt, hắn cứng đờ người, cúi đầu nhìn ngực mình.
Thiết kiếm rút ra khỏi cơ thể hắn, máu tươi phun trào.
“Hộc hộc…”
“Vị Tức!” Mục Dạ nổi giận gầm lên, hai mắt đỏ ửng một cách không bình thường, “Sao cô dám…”
“Tôi là ác ma.” Thời Sênh xoay người, thiết kiếm dính máu xẹt qua không khí, chỉ về phía Mục Dạ, môi nhếch lên, “Ông đây có gì mà không dám chứ?”
Mục Dạ nghẹn họng, đột nhiên lại quát lên với Mục Vũ, “Mục Vũ, mày trơ mắt nhìn cô ta gϊếŧ người thế à?”
Mục Vũ im lặng.
Mục Dạ nhìn gã đeo kính ngã gục xuống, gần như không khống chế được cảm xúc của bản thân nữa.
Thời Sênh lục lại cốt truyện mới thấy gã đeo kính này đối xử với Mục Dạ rất tốt.
Đối với Mục Dạ rất tốt nhưng lại đối với búp bê sứ chẳng ra gì.
Mục Dạ cố nén lửa giận xuống, “Vị Tức, cô gϊếŧ nhiều người như thế, Mục gia sẽ không tha cho cô.
Bị Mục gia đuổi gϊếŧ thì cô chẳng khác nào chó nhà có tang cả.”
“Ha, liên quan quái gì tới anh?” Thời Sênh nhướng mày, “Anh muốn thông đồng làm bậy với tôi à?”
Mục Dạ cười lạnh, hắn giơ điện thoại trong tay lên, “Người của Mục gia sẽ tới ngay thôi.”
Thời Sênh chẳng thèm quan tâm, “Đến thì đến, chẳng lẽ còn muốn tôi phải ra ngoài đốt pháo chào mừng chắc? Cho nên, Mục thiếu gia, mục đích của anh là gì? Quanh co lòng vòng thì có ích lợi gì đâu chứ?”
Mục Dạ chắc chắn có ý đồ gì đó, nếu không cũng sẽ không tới vào lúc này, còn lắm lời vô nghĩa như thế.
Đôi mắt Mục Dạ híp lại quan sát Thời Sênh thêm vài lần, “Trên người Mục Vũ có một khối ngọc, đưa nó cho tôi, các người có thể đi.”
“Ai nha, hóa ra anh muốn thông đồng làm bậy với tụi này thật à?” Thời Sênh tỏ ra cực