Mọi người: “…” Thần kinh ở đâu chui ra?
Mọi người nghĩ thế trong đầu nhưng lại không tự chủ được mà nhìn về phía thiết kiếm trong tay Thời Sênh lần nữa…
Nói không chừng đúng thật thì sao?
Dù là đúng hay sai thì cứ lấy được tới tay là biết.
Mục Huy nháy mắt với người bên cạnh.
Đám người đó trong sự yểm hộ của người khác, bắt đầu rút sang bên cạnh.
Mục Huy lên tiếng thu hút tầm mắt của Thời Sênh, “Vị Tức, gọi Mục Vũ ra đây.”
Thời Sênh nhìn Mục Huy với vẻ tức cười, “Ông muốn gặp thì sẽ được gặp à? Ông nghĩ mình là ai chứ?”
“Ta là cha nó.”
“Ông nói lời này ông có tin không?” Thời Sênh cười đầy trào phúng, “Tôi còn chưa gặp người cha nào như ông đâu.”
Không hiểu Mục Huy nhớ tới cái gì, trong ánh mắt lướt qua một tia sát khí, “Cứ giằng co thế này có ích lợi gì? Cô gọi nó ra đây, ta nói chuyện với nó.”
Thời Sênh nhún vai, “Anh ấy không muốn nói chuyện với ông.”
“Sao cô biết nó không muốn.”
“Đoán.”
“Ý kiến của cô có thể đại diện cho ý kiến của nó được sao?”
“Không thể.” Thời Sênh nhún vai, giọng đầy ác liệt, “Nhưng tôi không cho ông gặp anh ấy đấy, sao nào?”
Mục Huy: “…”
Người đâu! Đem ác ma này ra ngoài chém!
Mục Huy liếc nhìn về phía ban công, thấy người của mình đã đi lên thì đáy lòng càng nắm chắc hơn.
Ông ta biết đứa con trai kia của mình cũng có một chút bản lĩnh.
Chỉ cần bắt được nó thì còn sợ con ác ma ký kết huyết khế này với nó ư?
Hừ, không đính khế ước gì mà lại dùng huyết khế, coi như cô ta xui xẻo đi.
Mục Huy nghĩ như thế thì không khỏi càng tức tối hơn, giờ cứ cho cô ta ngông cuồng một chút đi, xem có thể ngông cuồng được bao lâu.
Thời Sênh chọc lung tung trên đất mấy cái, độ cong trên khóe miệng càng tăng lên.
Cô vươn ngón trỏ ra với Mục Huy sau đó từng ngón tay một cũng bắt đầu xòe ra.
Mục Huy nhíu mày, không rõ cô có ý gì.
Khi cô xòe ra cả bàn tay thì trên mặt đất có hai thân thể màu đen rơi xuống, nện ngay trước mặt Thời Sênh làm cát bụi bốc lên theo.
Thời Sênh thu tay lại, nhướng mày nhìn Mục Huy đang vô cùng khϊếp sợ, “Muốn bắt anh ấy? Đã hỏi tôi hay chưa?”
Coi bản cô nương là người chết à?
Người bị ngã văng ra lăn mấy vòng về phía người của Mục gia.
Sau đó bị người ta giữ lại, hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra?”
Hai người xòe bàn tay ra, đôi tay cháy đen như bị thiêu cháy vậy.
“Không biết trên người Đại thiếu gia có thứ gì mà vào chạm vào đã bị một lực cực lớn đẩy ngược ra.”
“Đã bảo nó là quái vật mà lại, lúc trước nên bóp chết nó, nếu không sao giờ còn xảy ra chuyện này.”
“Mấy năm nay mọi chuyện của gia tộc không thuận lợi đều là vận đen do nó mang tới.
Tộc trưởng, lần này không thể nương tay nữa, cần phải xử chết nó.”
“Xử tử Mục Vũ.”
“Xử tử Mục Vũ.”
Tuy rằng đây là xã hội hiện đại nhưng tịnh ma sư lại không bị rằng buộc bởi pháp luật.
Bọn họ là người đặc thù, dù có muốn xử tử người của tộc mình cũng là chuyện bình thường, người ngoài không quản được.
“Câm miệng.” Mục Huy quát lên một câu.
Hiện tại không phải vấn đề có xử chết thằng nghiệp chướng kia hay không.
Mà là ác ma trước mặt này.
Cô ta có thể nhẹ nhàng phá hỏng kết vực, rõ ràng thực lực không bình thường.
Nếu cô ta thực sự muốn che chở cho nghiệp thằng chướng kia, chỉ sợ cuối cùng sẽ lưỡng bại câu thương.
Đầu óc Mục Huy nhanh chóng vận chuyển để nghĩ biện pháp.
“Vị Tức, nếu không chúng ta giao dịch đi?”
“Dựa vào cái gì?” Ai cmn muốn giao dịch với ông chứ?
Mục Huy trầm giọng đáp: “Dù cô có lợi hại thế nào đi chăng nữa thì Mục Vũ chỉ là con người.
Cô đắc tội với chúng tôi thì cũng rất khó dẫn nó theo bên người.”
“Đó là chuyện của tôi, liên quan quái gì tới ông?” Không có việc thì không ân cần, có lòng tốt như thế thì chắc chắn là có âm mưu.
Mục Huy: “…”
Quả thực không có cách nào nói chuyện.
Ông ta lại hít sâu vào một hơi, “Một tháng sau ở trường học sẽ tổ chức so tài, nếu Mục Vũ thắng trong cuộc so tài đó thì tôi sẽ phong tỏa tin tức cô là ác ma, cũng không tìm Mục Vũ phiền toái nữa.
Nhưng cô phải đồng ý với tôi là không đi gϊếŧ người lung tung, cô cảm thấy giao dịch này thế nào?”
“Tộc trưởng?” Những người của Mục gia sau lưng Mục Huy rất băn khoăn, tại sao phải