“Không biết.” Nhìn Mục Vũ thì chẳng biết được hắn có tức giận hay không nữa, chẳng có gì khác nhau cả.
“A…” Cô gái hơi xấu hổ một chút, “Tên tôi là Tuyết Đại.
Chuyện hôm nay vẫn phải cảm ơn cô, nếu không có cô thì có lẽ tôi đã…”
“Cảm ơn cái gì?”
Tuyết Đại cười khổ một cách bất đắc dĩ, “Nếu không có cô ra tay, sợ là hôm nay bọn họ sẽ không bỏ qua cho tôi.”
“Tôi cũng không phải vì cô.” Nếu không phải do bọn họ đánh nhau suýt chút nữa khiến Mục Vũ bị thương thì dù bọn họ có gϊếŧ người trong trường, cô cũng không thèm nhìn thêm một cái.
“Tôi biết.” Tuyết Đại nói tiếp, “Nhưng dù thế nào thì cũng rất cảm ơn cô.
Nhưng sau này cô phải cẩn thận một chút.
Bọn họ là những người rất mang thù đấy.”
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn Tuyết Đại, vừa rồi cô còn tưởng em gái này thuộc team Thánh Mẫu, nhưng xem ra cũng không giống thế, ít ra cô ta cũng rất rõ ràng.
Biết tại sao cô ra tay nhưng cũng không ôm hết trách nhiệm về mình, cũng không có ý thoái thác một phần trách nhiệm của bản thân.
“Vậy tôi đi trước đây, cứ coi như tôi thiếu cô một ân tình, về sau có chuyện gì cần tôi hỗ trợ thì cứ tìm tôi nhé.” Tuyết Đại thấy có người đi tới nên vội vàng nói.
Cô ta chạy được hai bước lại quay lại, “Thuốc kia cô nhớ dùng đấy, rất tốt.”
Thời Sênh cúi đầu nhìn thuốc trong tay, thứ này vô dụng với cô.
Mục Vũ đi một hồi mới quay về, trong tay cầm một ít thuốc.
Hắn bóp nát thuốc, xoa xoa lên tay rồi áp lên vết thương trên tay Thời Sênh, cuối cùng dùng băng gạc bó lại.
“Tối lại đổi thuốc.”
Lúc Mục Vũ thu thập đồ đạc lại thấy Thời Sênh ném thuốc trong cặp sách của mình, hơi nhíu mày, “Ở đâu ra?”
“Cô gái lúc nãy cho.”
Mục Vũ định ném ra, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thôi, “Tên cô ta là Tuyết Đại, nhị tiểu thư của Tuyết gia.
Thứ này đừng để người khác nhìn thấy, phiền toái sẽ tới.”
“Với ai?”
“Em.” Mục Vũ kéo khóa cặp lên.
“Em chưa bao giờ sợ phiền toái.” Thời Sênh lặp lại những lời này.
Mục Vũ siết chặt cặp sách, “Trước khi trường học tổ chức thi đấu, tôi hy vọng em đừng gây chuyện nữa.”
Thời Sênh nhún vai, kéo ống tay áo xuống, “Anh muốn thoát ly Mục gia, với em là chuyện quá dễ dàng, sao anh phải bỏ hết tâm tư vào cái cuộc thi đó làm gì?”
Mục Vũ bình tĩnh nhìn Thời Sênh, gằn từng chữ một, “Tôi muốn dựa vào chính bản thân mình để rời khỏi Mục gia.”
“Dựa vào ai mà chẳng giống nhau? Dù sao chỉ cần rời đi là được rồi mà?” Cô chẳng quan tâm quá trình, chỉ quan tâm kết quả.
“Không giống nhau.” Mục Vũ cầm cặp sách đứng dậy.
Thời Sênh túm láy vạt áo hắn, “Có gì khác nhau chứ?”
Mục Vũ hơi nghiêng đầu nhìn tay cô, “Ý nghĩa khác nhau.”
Thời Sênh được một tấc lại tiến một thước, cầm lấy tay hắn, “Anh có tin là dù anh có thắng thì bọn họ cũng sẽ không thả anh không?”
Mục Vũ trầm mặc, thật lâu sau hắn mới đáp, “Nhưng anh vẫn muốn thử xem.”
“Tùy anh thôi.” Vợ mình muốn vấp phải đá, mình cũng không thể ngăn cản được, “Em sẽ ở phía sau bảo vệ anh chu toàn.”
Trái tim Mục Vũ nhảy lên, “Buông tôi ra.”
“Đau tay.”
Mục Vũ: “…” Đau tay với buông hắn ra thì liên quan gì tới nhau?
Mục Vũ nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra được gì nên chỉ có thể để Thời Sênh lôi kéo, chờ cô kéo đủ rồi, hắn mới rời khỏi nơi này.
Thời Sênh phát hiện ra, thỉnh thoảng Mục Vũ sẽ lâm vào mê man, khó hiểu với một số sự việc, không chỉ là chuyện nam nữ.
Cũng may, chỉ là một số nhỏ, còn lại đại đa số chuyện thì hắn đều rất rõ ràng.
…
Buổi chiều, Mục Vũ có tiết thực hành, Thời Sênh ngồi nhìn ở một bên.
Người khác đều đánh nhau, chỉ có Mục Vũ đứng nhìn.
Từ khi hắn đi học, bởi vì hắn không phải tịnh ma sư nên tiết học thực hành luôn như thế này.
Khi hắn khế ước với Vị Tức, Vị Tức cũng chẳng có tâm tình đánh nhau.
Sau nữa lại phát hiện Vị Tức là ác ma, hắn càng không dám ra tay.
“Mục Vũ, tới đánh một trận nào.”
Một nữ sinh mang theo sử ma tóc tím ban sáng cùng vài người nữa vây lấy hắn, nhìn Mục Vũ đầy khiêu kích.
Mục Vũ im lặng không nói, lặng lẽ từ chối.
“Ha, mặt mũi lớn nha, đến Mục thiếu người ta cũng chẳng có mặt mũi lớn như mày.
Mày là cái thá gì chứ?” Có người không chịu nổi bộ