“Đây là chuyện riêng của các cô cậu, tự đi mà giải quyết đi.” Tầm mắt của Hội trưởng đảo qua mọi người một vòng, “Tan họp.”
Đánh nhau ẩu đả ở trường học mà không chết người thì chẳng phải chuyện gì to tát, mấu chốt ở chỗ Vị Tức là sử ma lại dám đánh con người…
Mọi người tranh cãi thêm chốc lát rồi rời khỏi phòng họp.
Ý của Hội trưởng là sẽ không quản chuyện này.
Hội trưởng đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn xuống học sinh bên dưới, gương mặt hắn lạnh lẽo, hoàn toàn không có điểm ôn hòa, dễ gần, bình dị, thân thiện nào.
Ánh mắt hắn nhìn về một chỗ xa trong trường.
So tài trường học…
Thật chờ mong.
***
Thời Sênh vốn đã rất nổi danh rồi, giờ còn là nhân vật được bàn luận nhiều nhất nữa.
Phần lớn nguyên nhân là vì cô làm cho Hội Học sinh trở nên gà bay chó sủa.
Một bộ phận nhỏ nguyên phân là bởi vì cử chỉ giữa cô và Mục Vũ quá mức thân mật.
Tịnh ma sư sẽ chọn bạn lữ là tịnh ma sư, như thế đời sau sinh ra cũng sẽ là tịnh ma sư, đương nhiên cũng có thể chọn người bình thường.
Nhưng có rất ít người ở bên sử ma.
Sử ma không thể sinh sản, nói theo cách của bọn họ thì sử ma còn chẳng phải là người, chỉ là một công cụ được triệu hồi từ trong sách sử ma ra mà thôi.
Một người một lần chỉ gọi được một sử ma, nhưng nếu sử ma chết đi thì có thể triệu hồi sử ma khác.
Một chủng tộc như thế, nếu không phải là yêu đến mức có thể chết vì đối phương thì chẳng ai muốn ở bên sử ma cả.
Mà nghe nói sử ma và tịnh ma sư ở bên nhau sẽ chẳng có kết cục gì tốt.
Cho nên việc Thời Sênh và Mục Vũ quá mức thân mật làm cho rất nhiều người chú ý.
Mục Vũ không có phản ứng gì, như thể không nghe thấy những lời bình luận ấy.
Thời Sênh thì ước người trên cả thế giới này đều biết Mục Vũ là của mình, chỉ cần bọn họ không nói quá khó nghe thì cô cũng sẽ coi như không nghe thấy.
“Gần đây em đang làm gì thế?” Mục Vũ và Thời Sênh cùng đi tới nơi thực hành chiến đấu.
“Đánh người.” Thời Sênh cúi đầu chơi game, còn không quên mắng một câu, “Những người đó chẳng chịu được mấy đòn.”
Mục Vũ đột nhiên duỗi tay đỡ lấy cô, “Cẩn thận.”
Phía trước là bậc thang, Thời Sênh đi thêm hai bước nữa thôi là sẽ bước hụt.
Thời Sênh muốn nói rằng mình đã thuộc làu con đường này rồi, sao có thể bước hụt được, nhưng nghĩ nghĩ lại quyết đoán nhịn lại, nghiêng đầu nhìn Mục Vũ, “Anh dắt em đi xuống đi.”
Mục Vũ vốn định thu tay lại bèn ôm lấy eo cô, “Ừm…”
“Em và người của Hội Học sinh đối đầu nhau là vì tôi sao?” Những người mà cô ấy đánh là những người đã từng bắt nạt hắn.
Thời Sênh trợn mắt, “Vô nghĩa.”
Đáp án này dù hắn không hỏi thì cũng biết rõ trong lòng.
“Có phải em muốn giải trừ khế ước không?”
Thời Sênh ngẩng đầu, “Cả ngày anh toàn nghĩ cái gì thế hả? Em muốn giải trừ khế ước thì sẽ tuyệt đối chỉnh chết anh chứ không phải nâng niu anh như bây giờ đâu, hiểu không hả?”
Mục Vũ nhớ tới lúc đầu quả thực cô muốn chỉnh chết hắn thật.
“Không sao.” Mục Vũ chép miệng, “Em chơi game đi.”
Đầu ngón tay Thời Sênh chọc chọc trên màn hình.
Một lát sau, cô ấn tắt màn hình, túm lấy Mục Vũ.
Biểu tình của cô cực kỳ nghiêm túc, “Mục Vũ, anh rất quan trọng với em, tất cả những gì em nói với anh đều là sự thật.
Nếu em không can dự vào chuyện của anh thì nửa chữ cũng sẽ không hỏi.
Em có thể cho anh thời gian thích ứng, tiếp nhận em.
Nhưng nếu anh cứ nghi ngờ em hết lần này tới lần khác thì em cũng không xác định mình sẽ làm gì đâu.”
Mục Vũ hơi khó chịu, “Tôi… không nghi ngờ gì em.”
Hắn cũng không biết mình muốn xác định điều gì, đáy lòng hơi hỗn loạn.
Có lẽ Thời Sênh cảm thấy mình hơi nặng lời hoặc thế nào đó mà biểu tình hơi hòa hoãn xuống, “Hãy thử tin tưởng em.”
Mục Vũ gục đầu như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện.
Thời Sênh thở dài, duỗi tay ôm hắn, “Cứ từ từ, em có thể chờ.”
Nếu không phải vì Mục Vũ quá đề phòng thì cô đã đè ra ngủ lâu rồi.
Nhưng nhìn cái bộ dáng này của hắn, cô nghĩ nếu mình xuống tay thì chẳng khác nào cầm thú cả.
“Khụ khụ… Vị Tức, Mục Vũ.” Giọng nói của Tuyết Đại từ bên cạnh bổ vào.
Thời Sênh buông Mục Vũ ra, nghiêng đầu nhìn Tuyết Đại, “Cô lại tới làm gì nữa?”
Nữ chính đại nhân cứ thích chạy tới chỗ cô