Na Na đang chuẩn bị đánh trả, tay đã vươn ra rồi lại rụt về, đưa mặt ra hứng cái tát của Tuyết Đại.
Còn rất khoa trương ngã người về sau, bên cạnh có gió lướt qua, sau đó Na Na được người ta đỡ lấy.
Cô ta ôm má, vừa rồi còn như một con khổng tước kiêu căng ngạo mạn, giờ lại như con chim non mất đi sự bảo vệ, đáng thương ghé sát vào lồng ngực người đang ôm mình.
Tuyết Phỉ nhìn thấy người tới thì mặt cũng đỏ ửng lên, nhưng khi cô ta nhìn thấy Na Na nằm trong lồng ngực người đó thì trong mắt không khỏi dâng lên sự ghen ghét.
“Không sao chứ?” Mục Dạ quan tâm hỏi người trong lòng.
“Không sao ạ!” Hốc mắt Na Na đỏ lên, khóc lóc lắc đầu, vẻ mặt đầy ấm ức còn thuyết phục hơn lời cô ta nói nhiều.
Tuyết Đại suýt chút nữa cũng phải vỗ tay khen ngợi.
Theo ngôn ngữ của Vị Tức thì diễn xuất của con khốn này có thể giành được cả giải Oscar.
Mục Dạ ngẩng đầu nhìn Tuyết Đại, giọng đầy nghiêm khắc, “Sao cô lại đánh người như thế?”
Tuyết Đại không muốn giải thích, nhưng liếc nhìn thấy Thời Sênh đứng cách mình không xa thì cắn răng một cái rồi đứng thẳng người, “Đánh nhau trong trường là chuyện bình thường, đánh người thì sao chứ?”
Mục Dạ: “…”
“Mục thiếu, em không sao đâu, vừa rồi không cẩn thận nên mới ngã thôi.”
Tuyết Đại: “…” Lúc cô nói không sao có thể thu liễm kỹ thuật diễn lại một chút không hả?
Đột nhiên cô có thể hiểu được tại sao mỗi lần Vị Tức nhìn thấy cảnh này thì đều mang bộ mặt như đau dạ dày.
“Mục thiếu, thực xin lỗi, tại em gái của em không hiểu chuyện.
Vừa rồi nó có xung đột nhỏ với Na Na, về nhà em sẽ bảo ban nó.” Tuyết Phỉ đứng ra giải thích giúp Tuyết Đại nhưng rõ ràng là đổ hết trách nhiệm lên người cô ta.
“Xung đột nhỏ thì cần phải đánh người sao?” Mục Dạ nhíu mày: “Cô là Tuyết Đại đúng không? Xin lỗi Na Na đi, tất cả đều là bạn học, đừng làm cho quan hệ trở nên căng thẳng như thế.”
“Anh đã thấy người ta đánh nhau trong trường còn đi xin lỗi đối phương bao giờ chưa?” Lá gan của Tuyết Đại đột nhiên lớn hơn.
“Mấy người thế này thì tính là ẩu đả được sao?” Mục Dạ nhíu mày.
“Mục thiếu, bỏ đi.” Na Na lắc đầu vẻ tội nghiệp, “Tuyết Đại là em gái của Tuyết Phỉ, em không muốn làm cho quan hệ của mọi người căng thẳng như thế.”
Cũng có thể Mục Dạ cảm thấy so đo với một nữ sinh cũng hơi hạ thấp thân phận nên muốn xuống bậc thang theo Na Na.
Nhưng Tuyết Phỉ lại đột nhiên phun ra một câu, “Tuyết Đại, sao em có thể tùy hứng như thế được? Em mau xin lỗi Na Na đi.”
“Xin hỏi chị gái thân yêu, tôi sai ở đâu hả?” Tuyết Đại hất mặt để lộ ra cái má sưng đỏ, “Các chị đâm phải tôi, lại còn tát tôi một cái, tôi đánh trả thì có gì sai chứ?”
Thời Sênh thấy cốt truyện đã bắt đầu loạn xà ngậu lên rồi, nếu nam chính phát hiện ra hai nữ sinh kia giả bộ, nói không chừng lại sinh ra ý niệm kỳ quái gì đó với nữ chính, vì thế cô vội vàng tiến lên.
Cô đi tới, người vây xem xung quanh lập tức lùi sang một bên, đây chính là đặc hiệu tự mở đường.
“Nói thừa lời làm gì.” Thời Sênh vung tay vỗ lên đầu Tuyết Đại, “Khó chịu thì cứ xông lên.”
“A?” Tuyết Đại bị đánh đến đần người ra.
“Vị Tức!” Mục Dạ cắn răng trừng mắt nhìn cô, “Chuyện này không liên quan gì tới cô, cô đừng có nhúng tay vào.”
Nếu có thể, Mục Dạ càng muốn gϊếŧ chết cô hơn.
Ác ma này không chỉ ngăn trở hắn lấy bàn tay vàng của Mục Vũ mà còn năm lần bảy lượt đối đầu với hắn, đáng giận vô cùng.
Mục Dạ vừa lên tiếng, Thời Sênh liền tung chân đạp một cái.
Mục Dạ ôm Na Na lùi về sau, mang theo một người nên không giữ được thăng bằng tốt, tí nữa thì ngã oạch xuống đất.
Thời Sênh thu chân lại, cười âm trầm, “Tôi không nhúng tay, tôi chen chân.”
Mọi người: “…”
Lời này quá có bệnh.
“Vị Tức, sao cô cứ phải đối đầu với tôi?” Mục Dạ cố gắng duy trì hình tượng trước mặt mỹ nhân, “Hôm nay tôi cũng không trêu chọc gì cô.”
“Tôi trêu chọc anh là được rồi.” Thời Sênh cực kỳ hào phóng ôm tội