Thời Sênh đợi hồi lâu, phát hiện đám chim ưng đực đó vẫn không xuống.
Quả nhiên ở thế giới này, động vật đều thành tinh cả rồi.
Cô lại đi kéo đám con mồi săn được trở lại.
“Linh Khê, không xong rồi.”
Thời Sênh vừa ném con mồi xuống đất, thiếu niên đã hớt hải chạy từ xa về, “Linh Khê, thủ lĩnh có chuyện rồi.”
“Hử?” Thời Sênh nghiêng đầu nhìn thiếu niên chạy đến gần, hình như cậu ta đã bị thương, hơi thở rất nặng.
Thiếu niên chạy tới, cơ thể đổ rạp xuống dưới đất, “Thủ lĩnh bị đám Vượn Đuôi Dài bao vây tấn công.
Linh Khê ngươi mau đi tìm những người thú khác đến cứu thủ lĩnh, đừng đi một mình đến đó, đi tìm những người thú khác đến nữa, đừng đi một mình.”
Thiếu niên không ngừng lặp đi lặp lại câu nói bảo Thời Sênh đừng đi một mình, phải đi tìm những người thú khác đến giúp đỡ.
Thời Sênh: “…”
Thân là chúa tể rừng xanh mà lại không đánh nổi mấy con vượn sao?
Có phải Núi Thái Sơn đâu.
Không đúng, ở trên cánh đồng hoang vu này tại sao lại có vượn?
Cho dù là tìm thức ăn cũng làm sao đến tận cánh đồng hoang vu này tìm được? Mẹ nó, không khoa học tí nào!
Thiếu niên bị thương, hắn vốn định đi tìm những người thú khác đến giúp đỡ, nhưng chưa chắc hắn đã chống chọi được đến lúc tìm được những người thú khác, cho nên đến tìm Thời Sênh trước, để cô đi tìm cứu binh.
Nam nữ chính chết thì càng tốt, cứu cái quần què gì.
Không cứu, bà đi xem kịch.
[Ký chủ, tư tưởng đó của Ký chủ vô cùng nguy hiểm.]
“Tư tưởng của ta có lúc nào không nguy hiểm à?”
[…] Hình như… đúng là chưa bao giờ có thật.
Đối mặt với Phượng Từ mà Ký chủ còn có thể bung lụa được thì cũng đừng nói đến người khác.
Không đúng, Ký chủ, rốt cuộc cô lấy mặt mũi đâu ra để mà đắc ý chứ? Mặt của Ký chủ được làm bằng đá kim cương à?
Nó nên log out bình tĩnh lại một chút thì hơn.
Thiếu niên thấy Thời Sênh bất động, vội giục, “Linh Khê, ngươi mau đi đi!”
“Đi đi đi!” Thời Sênh đi hai bước, rồi lại quay đầu hỏi thiếu niên, “Đi bên nào?”
Thiếu niên chỉ về một hướng.
Thời Sênh còn chưa đi lại gần, đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như tiếng vượn.
Thời Sênh vượt qua một sườn núi đã nhìn thấy tình hình chiến sự bên kia cánh đồng hoang vu.
Bạch An bị ba con… khỉ cực kỳ lớn bao vây tấn công, con khỉ to bằng ít nhất hai người cộng lại, đuôi nó rất dài, cho nên được gọi là vượn đuôi dài.
Bộ dạng nhe nanh múa vuốt, nhìn đã thấy dữ tợn.
Con vượn này đúng là Núi Thái Sơn thật.
Bạch An biến hình thú, trên tấm da trắng tuyết đã nhuộm màu máu, trông vô cùng thảm hại.
Không biết có phải Lâm Thất Thất đã đi tìm cứu viện hay không.
Đám khỉ cùng tấn công Bạch An.
Tiếng gầm gào của hổ và khỉ vang khắp cả cánh đồng hoang.
Thời Sênh chẹp chẹp hai tiếng, ngồi trên sườn núi xem kịch.
Khỉ đại chiến với hổ, màn kịch này rất hiếm gặp.
[…] Ký chủ, người ta không phải là hổ.
“Dù sao thì cũng gần như nhau cả thôi.” Thời Sênh sờ móng vuốt, “Chẳng phải là ngươi log out rồi sao?”
[…] Ký chủ có thể giả bộ như ta đã log out rồi.
Thời Sênh: “…”
Giỏi lắm Nhị Cẩu Tử của ta.
Sức chiến đấu của ba con khỉ cộng lại chắc chắn là vượt xa Bạch An, nhưng Bạch An vẫn chưa ngỏm, khổ sở chống đỡ.
Một con khỉ trong đó đập một cái vào bụng Bạch An.
Bạch An lảo đảo suýt ngã, thân người nghiêng đi.
Thấy có cơ hội, con khỉ thứ hai lập tức tiến lên, giơ móng vuốt sắc nhọn vồ về phía Bạch An.
Con khỉ thứ ba nhanh chóng ném Bạch An lên không trung.
Bạch An bị đập mạnh xuống đất.
Bạch An thử đứng dậy nhưng lúc này thể lực của hắn đã cạn kiệt.
Ba con khỉ tiến lại gần Bạch An, tựa như đang nói gì đó với Bạch An, sau đó chuẩn bị cho Bạch An một đòn cuối cùng.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Thất Thất dẫn theo đám người thú của bộ lạc Bạch Hổ đến, kịp thời cứu được Bạch An.
Biết ngay là có kết cục này mà.
Nhân vật chính mà sắp chết thế nào cũng có người đến cứu.
Tất cả đều là chiêu trò!
Thời Sênh buồn bã thở dài, tại sao cô không có được vầng hào quang lợi hại như vậy chứ?
[Ký chủ đã bị chết lần nào chưa?]
“Đó đều là ta tự dựa vào bản thân mình, có ai đến cứu ta không?” Thời Sênh phản bác.
[…] Hệ thống cạn lời.
“Mà ngươi định bao giờ mới phát quà tân thủ cho ta hả?”
[…]
Ký chủ có thể quên nó đi được không?
Hay lắm sao?
Hay lắm à?
Thời Sênh cắn răng, “Không quên được, ta phải ghi nhớ cả đời này.”
Người khác đều có quà tân thủ, tại sao ta lại không có! Không phục!
[…] Ta làm gì có ai khác.
Hệ thống muốn gầm lên, nó chỉ có một người Ký chủ là cô thôi, lấy đâu ra người