Ánh mắt của Phong Diệm dừng lại trên tay Thời Sênh.
Hạt châu đó có màu hổ phách, to bằng ngón tay cái, trơn nhẵn sáng bóng, trông rất đẹp mắt.
Bị ngón tay thon dài của cô miết trên tay lại càng thêm vài phần mỹ lệ.
Thực sự là…
Hắn còn tưởng rằng mình nhìn lầm.
“Linh Khê, anh trai cô cần hạt châu trên tay cô để cứu mạng.” Phong Diệm nói thẳng.
Cô ta là em gái của Bạch An, có lẽ sẽ không từ chối.
Phong Diệm nghĩ như vậy.
“Liên quan gì đến ta?”
Thì ra cái thứ đồ chơi này là để cứu mạng nam chính, biết ngay là cô không thể may mắn như vậy được mà!
Theo mô tuýp thông thường, chắc chắn là Phong Diệm dẫn người thú đến cứu bộ lạc Bạch Hổ, sau đó lấy được hạt châu cứu mạng nam chính.
Đến khi Bạch An khỏe lại rồi, Phong Diệm cũng coi như là có ơn cứu mạng hắn.
Hắn còn mặt mũi nào phản đối Phong Diệm và Lâm Thất Thất ở bên nhau chứ.
Cho nên nam chính số 1 và nam chính số 2 đã hòa hợp.
“Linh Khê, huynh ấy là anh trai muội.” Lâm Thất Thất ở trong lòng Phong Diệm khẽ ngoi đầu lên, cố gắng không nhìn cảnh tượng máu me tanh tưởi trước mặt.
Thời Sênh lãnh đạm, “Ta đã đoạn tuyệt quan hệ với hắn rồi.”
Phong Diệm: “…”
Lâm Thất Thất: “…”
Phong Diệm không biết chuyện này.
Lâm Thất Thất biết cũng đành cứng họng, đoạn tuyệt quan hệ nói ra tùy tiện như vậy được sao?
“Hắn là anh trai ngươi đó.”
Thời Sênh cười không nói.
Đó là anh trai của nguyên chủ, không có mối liên quan chết tiệt nào đến cô hết.
Sự thất vọng ngập tràn trong mắt Phong Diệm, “Linh Khê từ khi nào mà ngươi lại trở nên máu lạnh vô tình thế này?”
Thời Sênh: “…”
Ngươi thất vọng cái cọng lông ấy!
Thời Sênh thu lại hạt châu, “Rắn là do ta gϊếŧ, đồ cũng là do ta tìm thấy.
Ta có đưa hay không là chuyện của ta.”
Giọng Phong Diệm cao hơn vài phần, tràn ngập vẻ tức giận, “Nhưng nó dùng để cứu anh trai ngươi, chẳng lẽ ngươi lại không nên đưa ra sao?”
Thời Sênh liếc nhìn Phong Diệm, nói với vẻ ác ý: “Đồ dùng để cứu tình địch của ngươi đó, ngươi vội vàng thế làm gì.
Hắn chết rồi thì ngươi có thể một mình độc chiếm Lâm Thất Thất, quá tốt.”
Mặt Phong Diệm biến sắc, hắn vội cúi đầu nhìn Lâm Thất Thất, “Thất Thất, ta không nghĩ như vậy.”
Lâm Thất Thất cười gượng gạo, vẻ mặt có chút khẩn cầu nhìn Thời Sênh, “Linh Khê, phải làm thế nào muội mới chịu giao hạt châu ra để cứu Bạch An?”
“Ngươi tự sát đi.”
“Linh Khê!” Phong Diệm giận dữ quát lớn, “Ta biết ngay là ngươi nhìn Thất Thất chướng mắt mà.
Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, ta sẽ không thích ngươi đâu.”
Thời Sênh: “…” Không phải chứ nam chính số 2, ngươi ảo tưởng cái quái quỷ gì vậy?
Hành vi gần đây của cô cho dù nhìn thế nào cũng không hề có biểu hiện gì là thích hắn được chưa?
Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, cằm theo quán tính nhướng lên, “Ta cũng đâu có thích ngươi.”
“Ngươi đừng nghĩ đến chuyện dùng thủ đoạn gì, cho dù ngươi có làm gì ta cũng không nhìn đến ngươi đâu, hãy từ bỏ đi.” Phong Diệm vẫn kích động như cũ.
Thời Sênh: “…” Ngươi có nghe ta nói gì không vậy!
Đừng có tự mình ảo tưởng sức mạnh như vậy chứ.
Không chịu tiếp thu như thế là không đúng đâu nhé!
Không thèm nói chuyện với họ nữa, Thời Sênh trực tiếp ném hai người đó ra khỏi hang động.
Cả lũ thiểu năng, đúng là có bệnh mà.
[…] Ký chủ câu này của cô có vấn đề.
“Câm mồm!”
Thời Sênh nói ra câu này, lại thêm giọng cô không hề nhỏ.
Đám người thú bên ngoài đang nhìn Lâm Thất Thất và Phong Diệm bị ném ra ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, nghe Thời Sênh gào lên, cả đám bỗng nhiên im bặt.
Thời Sênh dứt khoát đi ra ngoài, liếc nhìn hai người ở phía dưới, “Ta sẽ không đưa đồ cho các ngươi đâu, Tiểu Tuyên Tử, lại đây.”
Bạch Tuyên được cha dìu đến bỗng nhiên bị điểm danh.
Hắn nhìn Thời Sênh đang đứng ở chỗ cao đầy khó hiểu, lại nhìn sang hai bên rồi mới giơ tay chỉ vào mình.
Thời Sênh khẽ gật đầu.
Trong lòng Bạch Tuyên thấp thỏm, khập khiễng đi đến trước mặt Thời Sênh.
“Lên đây.”
Bạch Tuyên lại trèo lên chiếc thang đá ở bên cạnh.
Thời Sênh nắm lấy cằm hắn, trực tiếp nhét hạt châu đó cho hắn ăn.
Bạch Tuyên còn chưa kịp nếm được mùi vị gì, hạt châu đã trôi tuột xuống cổ họng.
Thời Sênh thả hắn ra, vỗ tay mấy cái, “Xong rồi.”
Sắc mặt Phong Diệm đen như đít nồi.
Trong hốc mắt Lâm Thất Thất đã ầng