Tất cả người thú đều tản ra sau núi, một mình Thời Sênh đứng trên đỉnh núi.
Trên trời có đàn chim ưng bay vòng quanh.
Tinh Lan từ trên người một con ưng cực lớn nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Thời Sênh.
“Ngươi đến đây làm gì??”
Tinh Lan trầm mặc giây lát, “Ngươi thực sự không suy nghĩ đến việc gia nhập bộ lạc Bắc Hoang của ta sao?”
“Nếu ngươi chỉ đến để nói vấn đề này thì hãy về đi.”
Thời Sênh cầm kiếm đi xuống núi.
Tinh Lan kéo tay Thời Sênh lại, nhưng lại không biết nói gì.
Hắn chậm rãi buông tay ra.
Chính bản thân hắn cũng không biết tại sao hôm nay mình lại đến đây.
Hắn có thể nói gì đây?
Thời Sênh không hề quay đầu lại đi thẳng xuống núi.
“Vương.” Người thú A bay từ trên trời xuống, “Lửa lớn quá, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”
Tinh Lan nhìn ngọn lửa đang cháy hừng hực, hồi lâu sau mới nói: “Về đi.”
***
Thời Sênh đi xuyên qua ngọn lửa, đi xuống núi.
Đám tu sĩ dưới núi đã sớm cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt Thời Sênh quét qua bốn phía xung quanh rồi dừng lại trên người thiếu niên đứng phía sau.
Thiếu niên khẽ mỉm cười, từ trong đám đông đi ra.
Đám tu sĩ dạt sang hai bên tránh đường.
Thời Sênh đánh giá hắn một lượt, “Uầy, lần này sao lại to gan thế này?” Dám oanh liệt xuất hiện trước mặt cô cơ à?
Thiếu niên cười ưu nhã nhìn Thời Sênh, “Đương nhiên là có chỗ dựa rồi.”
“Ngươi thấy chỗ dựa của ngươi có thắng được ta không?” Thời Sênh nhướng mày.
“Không thử sao biết?” Mộ Bạch nhìn thẳng vào người Thời Sênh, nụ cười trên mặt vẫn nhã nhặn như cũ.
Mộ Bạch giơ tay lên, giữa ngón tay hắn có ánh sáng lọt qua, trong lòng bàn tay hắn có không khí đang chuyển động, một đám linh khí cỡ nhỏ đang được hình thành.
Thời Sênh: “…”
Cô quên mất ở thế giới này hạn chế đối với người thú, không thể sử dụng linh khí.
Có lẽ Mộ Bạch đã ấp ủ âm mưu này từ rất lâu rồi!
Mẹ kiếp, ngươi nghĩ gϊếŧ chết bà đây dễ thế à? Đừng có mơ!
Mộ Bạch nhanh chóng ngưng tụ khối linh khí trong tay lại, ném về phía Thời Sênh.
Thời Sênh cho rằng hắn định đánh cô, nhưng lại phát hiện vẻ mặt Mộ Bạch có gì đó không đúng.
Cô lập tức từ bỏ kế hoạch tránh né ban đầu, giẫm lên thiết kiếm bay thẳng lên trời.
Khối linh khí bay lên đến một vị trí trước mặt Thời Sênh rồi mới phát nổ, giống như mồi dẫn lửa, mặt đất hiện ra một vật hình mạng lưới như mạng nhện với một tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Phạm vi bao phủ vô cùng rộng lớn.
Thời Sênh từ trên nhìn xuống, núi Sư Tử giống như đang nằm giữa một cái mạng nhện siêu khổng lồ.
Trên người Mộ Bạch có đạo cụ công nghệ cao, bố trí một võ đài lớn như vậy để tránh tai mắt của đám người thú cũng là chuyện hoàn toàn có khả năng.
Thế nhưng, chiếc mạng nhện đó không dừng lại mà còn không ngừng mở rộng về phía xa, thi thoảng lại nhìn thấy ánh sáng lóe lên.
Ánh sáng lóe lên, mạng nhện tiếp tục kéo dài về phía xa, như nối liền cả lại với nhau.
“Có chuyện gì vậy?”
“Thứ đó là cái gì…”
“Vân thiếu chủ đang làm gì vậy? Hắn và tên người thú đó vừa nãy nói vậy là có ý gì? Sao ta nghe không hiểu gì hết?”
“Tại sao Vân thiếu chủ lại quen biết người thú ở đây?”
Đám người thú nháo nhào, đám tu sĩ lại càng mờ mịt.
Từng câu từng chữ thiếu chủ Thái Cực Tông nói họ đều hiểu, nhưng khi kết hợp lại với nhau thì không thể hiểu được.
Các câu hỏi nghi vấn đang xoay mòng mòng trong đầu họ.
Thời Sênh nhìn một lát, rồi ngó xuống dưới hét lớn: “Mẹ kiếp, ngươi dùng người làm điểm nối!”
Nơi có ánh sáng xẹt lên đó chính là điểm mấu chốt để liên kết toàn bộ mạng nhện lại, có lẽ Mộ Bạch đã tốn rất nhiều thời gian để bố trí nó.
Cho nên chỉ có một khả năng, đám người đi cùng hắn đến đây.
Họ phân tán ở những nơi khác nhau, là điểm nối tốt nhất.
Thời Sênh lại một lần nữa có nhận thức mới về Mộ Bạch.
Tên Mộ Bạch này không có giới hạn, cho dù là ai hắn cũng có thể lợi dụng, nhưng trước đây hắn cũng chưa từng làm những chuyện như vậy.
Mộ Bạch ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, giọng nói không nặng không nhẹ vang lên, “Chỉ là hy sinh một vài NPC thôi mà, ngươi bắt đầu quan tâm tới họ từ khi nào thế?”
Có ai chơi game lại để ý xem NPC sống hay chết đâu chứ?
Thời Sênh nhếch mép cười, “Ta chỉ không ngờ là ngươi càng ngày càng không biết xấu hổ.”
“Biết xấu hổ cũng không sống tiếp được.” Mộ Bạch thở dài, chơi với cô ta, hắn đã không còn biết xấu hổ là gì nữa rồi.
Khóe miệng Thời Sênh khẽ giật, “Làm sao, ngươi muốn kéo ta cùng chết à?”
Làm ra trận pháp hoành tráng