“Thành chủ đang ở trong thành sao?” Người bốn xung quanh bắt đầu tập hợp lại thì thàm to nhỏ.
“Lần trước ta thấy cô ta ra khỏi thành, còn chưa thấy quay trở về…”
“Thành chủ nhà chúng ta xuất quỷ nhập thần, muốn tìm người còn khó hơn lên trời.
”
“Đóng cửa thành đúng vào lúc này… Thành chủ muốn làm gì vậy?”
“Bây giờ những người đến đây đều là những người có máu mặt trên đại lục, thành chủ cũng không sợ đắc tội người ta.
Nhưng như vậy nghĩ cũng thấy suиɠ sướиɠ, đám người đó chỉ biết xem thường chúng ta, bây giờ thành chủ đóng cửa thành nhốt chúng ở bên ngoài, ha ha ha, thật hả dạ.
”
Người của thành Tứ Phương ít nhiều đều có ân oán với người của đại lục, hoặc là gϊếŧ người trên đại lục bị truy đuổi, hoặc là trốn tránh kẻ thù.
Cho nên tất nhiên bọn họ sẽ không thích thú gì khi nhìn thấy đám người trên đại lục.
Những người trước đó vào thành đã xảy ra bao cuộc ẩu đả với cư dân trong thành.
Thành chủ không ra mặt nói chuyện, bọn họ chỉ đành oán hận trong lòng.
Mấy kẻ đang chặn Tần Lang Nguyệt nháy mắt nhìn nhau, “Tiểu cô nương, thành chủ chúng ta đã có lệnh rồi, sắp đóng cổng thành rồi, bây giờ nếu còn không giao phí bảo kê thì bọn này chỉ có thể đá mấy người ra ngoài thôi.
thành Tứ Phương này ban đêm rất không an toàn, ma thú trong rừng rậm Lạc Nhật thỉnh thoảng vẫn ra ngoài đi dạo khắp nơi đó.
”
Rừng rậm Lạc nhật là mảnh rừng bên ngoài thành Tứ Phương, diện tích cực lớn, không ai có thể đi hết rừng rậm Lạc Nhật đó, bên trong ma thú vô số, rất nhiều người lịch luyện đều chọn nơi này.
Tần Lang Nguyệt chau mày, “Bây giờ vẫn còn là ban ngày, tại sao thành chủ của các người lại đóng cửa thành?”
Lúc này mới vừa qua chính ngọ, còn lâu nữa mới tới trời tối, ban ngày ban mặt bỗng nhiên đóng cửa thành, chắc chắn là có chuyện gì nhiêu khê.
“Thành chủ làm việc sao chúng ta biết được.
” Thanh niên cười cười, mệnh lệnh này là mệnh lệnh đầu tiên thành chủ đưa ra kể từ khi nhậm chức đến nay, “Tiểu cô nương, ngươi có vào không đây? Yo, người đóng cửa thành đến rồi kìa.
”
Quả nhiên bên đó có mấy người cao lớn vạm vỡ đi đến, không nói hai lời đuổi những người đứng ở cổng thành ra ngoài.
Cổng thành thành Tứ Phương xưa nay có người chuyên môn quản lý, do đó cho dù đổi thành chủ, phủ thành chủ hiện không có ai thì cửa thành bên này vẫn luôn có người giữ.
“Ra ngoài hết đi, thành chủ đã nói không cho phép ai vào thành, các ngươi đứng đây làm gì, đi ra, nhanh lên.
”
“Các người làm vậy là sao chứ, có còn coi vương pháp ra gì không?”
Người cao lớn đó cười nhìn người vừa nói: “Vương pháp? Ở thành Tứ Phương này, thành chủ chính là vương pháp.
”
“Chẳng phải thành này để người ta ở sao, tại sao các người lại độc chiếm không cho ai vào, sao vậy được?”
“Đúng đấy, tại sao lại không cho chúng ta vào đó, bên ngoài ban đêm nguy hiểm như vậy, để chúng ta vào.
”
“Cho chúng ta vào, cho chúng ta vào.
”
Từ sau khi người đầu tiên lên tiếng, cửa thành đã bị chặn lại, lúc này người ở bên ngoài thành và người bị đuổi ra ngoài thành đều làm loạn lên.
“Ồn ã cái gì chứ, nếu còn cãi nhau nữa ông đây sẽ không khách khí đâu.
” Một người to lớn trong số đó đột nhiên ném ra một luồng linh lực màu xanh lục.
Cảnh tượng bỗng chốc yên tĩnh trở lại.
Linh tôn…
Người đàn ông vạm vỡ này có tu vi Linh Tôn.
Trên đại lục, một Linh Tôn có thể tùy tiện lập nên một đại gia tộc hoặc làm trưởng lão một đại môn phái.
Ở thành Tứ Phương, Linh Tôn chỉ được làm nhiệm vụ đóng cửa thành thôi sao?
Người ở thành Tứ Phương đều có tu vi cao hơn người bên ngoài rất nhiều, người bên trong không những mỗi ngày đều phải đối mặt với đủ loại nguy hiểm rình rập, mà còn phải đối mặt với nguy hiểm từ rừng rậm Lạc Nhật, nếu không cố gắng thì đã chết từ lâu, những người ở lại được tất nhiên đều là có thực lực, có thủ đoạn cả.
Nhưng cũng không phải là đi khắp nơi đều gặp, số Linh Tôn ở thành Tứ Phương đếm đi đếm lại cũng chỉ có khoảng mười người.
“Dám hỏi vị đại ca này, vì nguyên nhân gì thành chủ lại quyết định đóng cửa thành?” Tần Lang Nguyệt đứng khá gần, lúc này không có người ồn ào, thanh âm của cô ta càng cao chót vót.
“Đúng vậy, không cho chúng ta vào thì ngươi cũng phải nói ra lý do chứ?”
Người đàn ông to lớn nghiêm mặt, “Chúng ta chỉ hành sự theo những gì thành chủ căn dặn, vì nguyên nhân gì ta đâu có biết.
”
“Vậy ngươi gọi thành chủ ra đây, chỉ một