Thời Sênh hẹn Tô Đồ không những phải tiêu tiền mà còn phải đi đón hắn nữa.
Kiếp trước ông đây nợ anh à?
Thời Sênh bắt xe đến Tô gia, còn chưa kịp bấm chuông cửa đã có một em gái lao ầm ầm từ bên trong ra, đụng trúng vào người cô.
“Ui chao, trời tối rồi sao lại có ai đứng ở cổng nhà tôi thế này.” Em gái lấy tay che ngực, còn chưa nhìn rõ người đứng bên ngoài là ai đã bắt đầu kêu gào ầm ĩ.
Thời Sênh: “…” Tô Diệp Diệp.
Tô Diệp Diệp ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt cổ quái, có một cô gái đứng ở cổng nhà cô ta…
Hình như còn là trẻ vị thành niên…
Cô ta hắng giọng một cái, làm ra dáng vẻ chị gái lớn, “Em gái tìm ai à? Tìm ai?”
“Tô Đồ.”
“Tô Đồ à… Tô Đồ?” Tô Diệp Diệp cảm thấy có lẽ là mình nghe nhầm rồi, lại có một cô gái đến tìm tên khốn nạn đó sao.
Tô Đồ đã gây ra chuyện gì táng tận lương tâm với cô bé này rồi?
“Tô Đồ, Tô Đồ có chuyện lớn rồi.” Tô Diệp Diệp căng cổ họng xông vào trong hét ầm lên.
Tô Đồ đi từ bên trong ra, đứng ở cổng nhìn ra, “Không phải là trong cục có vụ án à, sao còn chưa đi?”
Tô Diệp Diệp chỉ vào Thời Sênh, “Tô Đồ, anh làm gì con gái nhà người ta rồi?”
Hai tay Tô Đồ nhét trong túi quần đi tới, sự khác biệt về chiều cao khiến Tô Diệp Diệp phải ngước lên nhìn hắn.
Tô Đồ liếc nhìn Thời Sênh, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, “Sao em không hỏi cô ta đã làm gì với anh?”
“Sao có thể thế được chứ, chắc chắn là anh làm gì con nhà người ta rồi.” Người ta còn là trẻ vị thành niên, có thể làm được gì anh chứ?
Tô Đồ đi ngang qua Tô Diệp Diệp đang kêu gào ầm ĩ, “Đi thôi.”
“Hai người đi đâu?” Tô Diệp Diệp đuổi theo, “Tô Đồ em nói cho anh biết, anh đừng có dạy hư con gái nhà người ta đấy nhé, đừng có táng tận lương tâm như vậy.”
Quay đầu lại nhìn Thời Sênh: “Này em gái nghe chị nói đây, anh ta không phải là người tốt đâu, em đừng để bị anh ta lừa.
Có phải là anh ta ức hϊếp em không? Cứ nói với chị, chị nhất định sẽ giúp em báo thù.”
Thời Sênh thành thực trả lời: “Em tiêu tiền mời anh ta ăn cơm.”
Tô Diệp Diệp á khẩu, chỉ vào Tô Đồ, “Tô Đồ anh thèm tiền đến phát điên rồi à? Tiền của trẻ vị thành niên mà anh cũng kiếm được sao?”
“Chỉ cần là tiền thì có gì khác đâu?” Tô Đồ sải bước về phía trước, nhíu mày, “Xe đâu?”
“Đại thiếu gia à, tôi chưa có bằng lái xe.” Thời Sênh híp mắt cười.
Tô Đồ không cần nghĩ ngợi nói luôn: “Thêm tiền đấy.”
Thời Sênh cực kỳ nghiêm túc gật đầu với Tô Diệp Diệp, “Đúng là thèm tiền đến phát điên luôn rồi.”
“Này, Tô Đồ anh có nghe lời em nói không hả? Phụ huynh nhà người ta tìm đến thì phải làm sao hả?” Thấy anh hai nhà mình lại đi lừa gạt trẻ vị thành niên, cô có nên bắt anh ta lại không đây?
Tô Đồ vẫy tay với cô, đi tới một chiếc xe đang đỗ ngoài cửa.
Thời Sênh vội vã lên xe.
Tô Diệp Diệp nhảy tưng tưng lên ở phía sau, không biết gọi điện thoại cáo trạng với ai.
Tô Đồ vẻ mặt trấn tĩnh ung dung lái xe rời khỏi biệt thự.
Đi đến đường lớn, anh hỏi Thời Sênh “Đi đâu?”
“Tùy anh quyết định.”
“Cô chắc chắn chứ?” Tô Đồ quay đầu nhìn Thời Sênh.
“Ừm.” Thời Sênh gật đầu, lấy ra khí thế bao dưỡng trai trẻ, “Có tiền, anh cứ tiêu thoải mái.”
Tô Đồ không nói gì nữa, trong khoang xe vang lên khúc nhạc dịu dàng.
Thời Sênh co lại trên ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn Tô Đồ.
Tô Đồ lái xe một tay, tay còn lại tùy tiện đặt lên cửa sổ xe, gió ngoài cửa sổ thổi tóc hắn bay bay.
Chỉ tùy ý nhìn thôi đã thấy vui tai vui mắt rồi.
Tô Đồ lái xe bao lâu, Thời Sênh nhìn bấy lâu.
“Cô Lạc Thù, nếu cô còn nhìn tôi nữa là tôi phải thu phí đó.”
Thời Sênh lấy hai tấm séc trong túi ra, nhét vào trong tay anh.
Ý cười trên khóe miệng Tô Đồ càng sâu thêm, tháo dây an toàn, “Đến nơi rồi, xuống xe thôi.”
Thời Sênh liếc nhìn bên ngoài, bốn chữ lớn Nhà hàng Trình Tường vô cùng nổi bật giữa màn đêm.
Tô Đồ đứng bên ngoài xe đợi Thời Sênh, ra hiệu cho Thời Sênh đi qua đó.
“Cô Lạc Thù.”
“Làm sao?”
Ánh mắt Tô Đồ dừng lại trên cánh tay hắn đang cong lên.
Thời Sênh kéo thẳng tay hắn, nghiêng mặt cười, “Thêm tiền.”
Tô Đồ muốn thêm tiền, cũng không giãy giụa nữa, đổi thành cầm tay