Phương Tiểu Huân suýt nữa thì tưởng mình sắp chết rồi, cô ta thở hổn hển, nhân lúc Thời Sênh chửi cha mắng mẹ, chống tay lên dùng sức định lật người dậy.
“Động động cái gì!” Thời Sênh dùng sức ép cô ta lại.
Cho là ông không có súng thì không đối phó được với ngươi sao? Thiểu năng!
Phương Tiểu Huân đã đỏ bừng mặt, “Lạc Thù cô muốn làm gì!”
“Cô nói có lý đi chứ.
Phương Tiểu Huân, là cô xông lên ra tay với tôi trước cơ mà, sao giờ lại thành tôi muốn làm gì cô rồi?” Thời Sênh trợn mắt, lấy dây thừng ra trói Phương Tiểu Huân lại.
Thời Sênh không đợi Phương Tiểu Huân tiếp tục nói nữa mà nhét giẻ vào miệng cô ta, kéo chân cô ta đến một nơi ít người qua lại trong trường.
Cơ thể Phương Tiểu Huân cọ sát với mặt đất, chốc chốc lại chạm vào hòn đá dưới đất, đầu óc choáng váng.
Phương Tiểu Huân phẫn nộ trừng mắt nhìn Thời Sênh trói cô ta vào một cái cây.
Để tránh cho tác giả đại nhân tiếp tục giúp cô ta giở trò ăn gian, Thời Sênh lục soát tất cả những thứ có thể tận dụng trên người Phương Tiểu Huân, trói cô ta lại thật chắc chắn, đừng nói đến động đậy, ngay cả đầu ngón chân cũng không thể cử động nổi.
Thời Sênh vỗ tay, “Cứ ở đây đợi đi, biết đâu có thể đợi được bạch mã hoàng tử đến cứu cô.”
Thời Sênh liếc nhìn dây thừng, ồ, có phải là không được chắc chắn lắm không nhỉ?
Siết thêm mấy vòng nữa cho chắc ăn.
Phương Tiểu Huân bị trói đến mức chỉ còn lại lộ ra cái đầu, “Ô ô ô…”
Cô ta phải gϊếŧ chết Lạc Thù!
Phương Tiểu Huân chưa bao giờ muốn gϊếŧ chết một người như vậy.
Thế nhưng bây giờ cô ta chỉ có thể nhìn Thời Sênh lắc qua lắc lại, không thể làm được gì.
***
Buổi đấu giá được tổ chức ở quán bar của một gia đình, khi đi vào mỗi người sẽ được phát một chiếc mặt nạ, đại khái là để giữ bí mật riêng tư cho khách hàng.
Nhưng Tô Đồ không đưa Thời Sênh đi lấy mặt nạ, mà đưa cô đi vào bằng đường phía sau giành cho nhân viên.
“Tô thiếu gia, mời đi bên này.” Có người hầu đợi ở cuối đường đi giành cho nhân viên, cung kính dẫn họ đi vào một phòng riêng.
Trong phòng riêng có camera giám sát, có thể nhìn được toàn bộ khung cảnh bên ngoài quán bar.
Người hầu đưa họ đến rồi rời đi.
Thời Sênh di chuyển một vòng quanh căn phòng, “Quán bar này cũng biết cách làm ăn đấy chứ, đúng là người có tiền và người bình thường làm ăn khác hẳn nhau.”
“Tôi và họ có quan hệ hợp tác, người bình thường sẽ không thể vào trong căn phòng này.”
Thời Sênh hiểu ra, đối tượng hợp tác của Tô thiếu gia quá nửa là bị chơi cho hố.
“Lần này đấu giá cái gì? Làm hoành tráng như vậy?” Thời Sênh nhìn chằm chằm vào khung cảnh trên camera giám sát, những người ở đây hình như đều không phải là những nhân vật đơn giản.
Tô Đồ giải thích, “Không phải là đồ vật quý báu gì, chỉ là một chuỗi dây chuyền, nhưng chuỗi dây chuyền rất quan trọng đối với một người.
Những người này đến đây đều vì người đó.”
Đầu óc Thời Sênh lập tức chuyển động nhanh chóng, hình như cô đã biết người đó là ai rồi…
Phương Tiểu Huân ra ngoài chắc chắn cũng là để đến tham gia buổi đấu giá này, hơn nữa cuối cùng cô ta cũng là người có được chuỗi dây chuyền này, còn thu hoạch thêm được một ông chú tai to mặt lớn x1.
Nhưng bây giờ nữ chính đã bị cô bắt trói lại rồi mà!
Chỉ cần tác giả đại nhân không mặt dày thẳng tay thả cho cô ta đi thì có lẽ Phương Tiểu Huân cũng không kịp đến nơi được.
Thời Sênh ngồi bên cạnh Tô Đồ, “Anh đến đây làm gì?”
Hắn một là không nhúng tay vào xã hội đen, hai không mua đồ, trong nhà còn có một cô em gái làm cảnh sát.
Tô Đồ giơ tay đặt lên vai Thời Sênh, “Ở đây có thể biết được rất nhiều thứ.”
Ánh mắt của Tô Đồ dừng lại trên một màn hình camera giám sát trên đó.
Thời Sênh cũng nhìn theo hắn, đúng lúc nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Đó có lẽ là Giang Trần Cảnh và Hàn Mặc…
Tô Đồ và Giang Trần Cảnh có hận thù, hắn đến đây cũng là vì Giang Trần Cảnh sao?
Ánh sáng trong quán bar bỗng nhiên tối đi, camera cũng đen kịt, một lát sau khu vực sân khấu sáng đèn, toàn bộ quán bar chỉ có một khoảng sân khấu sáng đèn.
Buổi đấu giá đã bắt đầu.
“Buổi đấu giá ngày hôm nay khác với tất cả các buổi đấu giá trước đây, chỉ có một quy tắc duy nhất, mọi người ra giá, chỉ cần chủ nhân của vật đấu giá hài lòng thì người đó sẽ được.”
“Phạm vi đấu giá không chỉ bao gồm tiền, chỉ cần là thứ đồ mọi người cho rằng là thứ có giá trị thì đều được cả.”
“Đây là một buổi đấu giá không có quy tắc, vậy