Trong phòng không có ánh sáng, Tô Đồ không nhìn thấy gì, nhưng hơi thở ấm nóng của cô không ngừng truyền lên cơ thể hắn, kíƈɦ ŧɦíƈɦ từng tế bào thần kinh của hắn.
Đầu lưỡi Tô Đồ khô rát, hắn liếm môi, “Lạc Thù, tại sao em lại chọn tôi?”
“Cái gì mà tại sao lại chọn anh?”
“Chúng ta chưa từng gặp nhau, tại sao em chỉ trong chốc lát đã nhận định là tôi?”
Hắn rất chắc chắn một điều, cô và hắn chưa bao giờ gặp nhau, cũng không hề có bất cứ mối quan hệ nào.
“Bởi vì đó là anh.”
Không bởi vì sao cả, bởi vì đó là anh, nên mới chọn anh.
***
Ngày hôm sau khi Tô Đồ tỉnh lại phát hiện cả người Thời Sênh nằm bò trên người hắn.
Hắn bật cười, cẩn thận đặt cô lại trên giường.
Hắn khẽ động, Thời Sênh đã mở mắt ra, dường như nhìn qua hắn một cái rồi lại nhắm mắt lại, dựa vào hắn tiếp tục ngủ.
Tô Đồ đành phải từ bỏ ý định rời đi.
Bên ngoài tiếng động ngày càng lớn, Tô Đồ thở dài, xem ra hôm nay không đi được rồi.
Ban ngày ban mặt, cho dù là đi cửa chính hay trèo cửa sổ cũng không được.
Thời Sênh ngủ đến tám giờ sáng mới dậy, lấy điện thoại chuẩn bị gọi đồ ăn sáng, mở giao diện gọi đồ ăn nhanh rồi mới nghĩ ra Tô Đồ đang ở đây.
Cô xuống giường thay quần áo, không hề tránh né Tô Đồ.
“Lạc Thù, em không thể vào wc thay đồ được sao?”
Thời Sênh mặc chiếc áo thun, rồi tùy tiện chải đầu vài cái, “Dù sao cũng là anh, anh sờ hết rồi còn sợ nhìn thấy nữa à? Giả bộ cái gì chứ.”
Tô Đồ cười bất đắc dĩ, “Em định làm gì?”
“Mua đồ ăn sáng cho anh.” Thời Sênh lấy chìa khóa mở cửa, “Đừng có chạy lung tung! Đây là ký túc xá nữ đấy.”
Tô Đồ: “…”
Thời Sênh chưa bao giờ khiến hắn phải khổ cực, bản thân cô thì không sao, nhưng những thứ Phượng Từ dùng đồ Phượng Từ ăn chắc chắn đều phải là tốt nhất.
Thời Sênh mua đồ ăn sáng về trường học đã đến giờ lên lớp, đành phải trèo tường vào.
Địa điểm cô trèo tường là chọn ngẫu nhiên, vừa trèo vào đã nghe thấy có người nói chuyện.
“Trần, ngày mai tôi ra nước ngoài rồi.”
Trầm mặc, không có tiếng người trả lời.
“Sau này tôi sẽ không bao giờ về nước nữa…”
Vẫn là sự trầm mặc.
“Chuyện ngày hôm đó… rất xin lỗi cậu, nhưng tôi… Thôi bỏ đi, tôi biết cậu không muốn nhắc lại chuyện đó nữa, tôi không nói nữa.” Hắn hơi ngừng lại, “Chúng ta, chúng ta vẫn là bạn được chứ?”
Thời Sênh nhíu mày, đây là Giang Trần Cảnh và Hàn Mặc?
Như vậy có nghĩ là Hàn Mặc đã ngủ cùng Giang Trần Cảnh thật rồi sao?
Khá lắm chàng trai!
Giang Trần Cảnh vẫn trầm mặc như cũ, rất lâu sau, hắn mới mở miệng, giọng nói mang theo vài phần tâm trạng, “Cậu cảm thấy chúng ta còn có thể làm bạn được nữa không?”
Hàn Mặc cười khổ, “Là do tôi ảo tưởng rồi, cậu… bảo trọng.”
Có tiếng người rời đi, nhưng không bao lâu sau lại dừng lại, “Trần, cậu phải cẩn thận với Phương Tiểu Huân đó.”
Giang Trần Cảnh không nói gì, Hàn Mặc chạy đi, chạy ngang qua trước mặt Thời Sênh.
Giang Trần Cảnh đứng đó rất lâu vẫn không hề động đậy.
Thời Sênh đành phải rời đi trước.
Cho dù Hàn Mặc đã ngủ với Giang Trần Cảnh, nhưng tác giả đại nhân vẫn để Hàn Mặc ra nước ngoài, đúng là kịch bản không thể làm ngược lại mà!!
Dù sao thì bây giờ Giang Trần Cảnh và Phương Tiểu Huân có muốn ở bên nhau có lẽ là cũng không thể được nữa rồi.
Thời Sênh mang đồ ăn sáng về phòng.
Tô Đồ đang giúp cô thu dọn phòng.
Căn phòng lộn xộn đâu có giống như nơi con gái ở, hắn không thể nhìn tiếp được, cũng may không bẩn, chỉ lộn xộn thôi.
“Em dọn ra ở cùng tôi đi.” Tô Đồ đột nhiên lên tiếng.
“Hả?” Thời Sênh nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc, “Tô thiếu gia, không ngờ anh là loại người này.”
Tô Đồ sờ má cô, vừa giận vừa buồn cười, “Em nghĩ cái gì vậy, tôi muốn làm vậy để tiện chăm sóc cho em.
Một mình em ở đây tôi thấy không yên tâm.”
Cô ở đây cả ngày đều ăn những gì chứ? Không phải là gọi đồ ăn ngoài thì ăn mì ăn liền.
Cô đang ở thời kỳ phát triển cơ thể, sao lại khổ sở như vậy chứ.
Càng ở cạnh cô lâu, hắn lại càng muốn ở bên cô.
Muốn thời gian ở bên cô dài hơn, rồi lại dài thêm chút nữa.
Hình như cho dù ở bên cô bao lâu, cũng không hề chán.
“Đến biệt thự Nam Uyển?” Tô Diệp Diệp cũng ở đó.
Nếu cô qua đó ở, Tô Diệp Diệp còn không náo loạn đến thăng thiên luôn sao?
Chỉ cần nghĩ thôi Thời Sênh đã