Thời Sênh bị đuổi lên lầu trên, ý của Bà Tô đại khái là đừng để cô nói chuyện với đám phụ nữ kia, để tránh học hư.
Thời Sênh đẩy cửa phòng mở ra.
Hắn đang nghe điện thoại, thấy cô vào lập tức nói, “Để tối nói, bây giờ tôi có việc bận.”
Hắn cúp điện thoại nhìn Thời Sênh: “Sao em lại lên đây?”
“Mẹ anh đuổi em lên đây.” Thời Sênh ngồi bên cạnh giường, “Anh có việc thì cứ làm đi, em chơi game.”
Tô Đồ đưa ipad cho cô, “Anh sẽ xong nhanh thôi.”
Tô Đồ lại gọi điện thoại, chỉ mười phút đã xử lý xong công chuyện.
Khi Thời Sênh chơi game, Tô Đồ chỉ có thể ở bên cạnh xem.
Hắn không thích chơi game lắm, nhưng xem cô chơi game cũng là một loại chuyện vô cùng hưởng thụ.
“Đừng chơi nữa, đi ngủ thôi.” Tô Đồ rút ipad trong tay Thời Sênh, cũng mặc kệ cô đã đánh xong chưa, thẳng tay tắt máy.
“Tô Đồ!”
Tô Đồ lập tức áp sát hôn một cái, “Ngoan, đi ngủ thôi.”
Thời Sênh không vui, “Hôn một cái là được sao? Em sắp vượt ải rồi, anh phải hôn mười phút!! Miễn phí!”
“Gần đây hình như anh không thu tiền của em mà.” Tô Đồ nghi hoặc.
“Thu tiền của bạn gái mà anh cũng thu được, người khác tiêu tiền mua sự thoải mái, em thì sao? Tiêu tiền mua được cái gì?”
“Mua anh.”
Thời Sênh: “…”
Có biết xấu hổ không hả.
Tô Đồ cúi đầu, khóe môi ẩn chứa ý cười, “Lạc Thù, để anh nhắc nhở em một câu, người khác muốn mua một sợi tóc của anh cũng không mua được đâu.”
“Ý của anh là em vớ được món hời rồi sao?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Thời Sênh gật đầu, kéo người lên giường, “Nếu em đã phải tiêu tiền thì Tô thiếu gia, xin anh kính nghiệp, hầu hạ cho tốt.”
“Lạc Thù… ưm…”
Thời Sênh và Tô Đồ náo loạn trên giường một lúc, đến khi Thời Sênh hài lòng rồi mới đến wc đánh răng rửa mặt đi ngủ.
Ai ngờ khi cô đi ra liền nhìn thấy Tô Đồ đứng ở cửa, bên ngoài hình như có bóng phụ nữ.
Thời Sênh còn chưa đi ra, Tô Đồ đã đóng phịch cửa lại.
Thời Sênh: “…”
Không phải, sao anh không để em qua đó làm màu một chút chứ!
Tô Đồ và Thời Sênh đều đi ngủ rồi, Tô Diệp Diệp đột nhiên gõ cửa, bắt họ đi xuống dưới nhà bằng được.
Người phía dưới lầu đã đi hết, biệt thự đã yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại một đống lộn xộn.
Tô Diệp Diệp nói được Thời Sênh đi xuống trước, cho nên Tô Đồ chỉ có thể đi theo nàng dâu nhà mình xuống dưới lầu.
“Con trai à, con đừng có giở trò cầm thú đấy.” Khi hai người xuống dưới, Bà Tô lại nói.
“Mẹ, chuyện con nói được thì sẽ làm được.” Nói là đợi cô trưởng thành thì nhất định sẽ đợi cô trưởng thành.
“Hừ, chẳng phải mẹ sợ con không kiềm chế được sao?”
“Dừng dừng dừng, bác gái hôm nay bác đừng có náo loạn.” Mặt Tô Diệp Diệp đã đỏ bừng lên, nói chuyện cũng không rõ ràng nữa, “Hôm nay là sinh nhật con, mọi người phải nghe con.”
“Được, nghe theo con.” Bà Tô đặt bánh kem lên bàn trà, cực kỳ thô lỗ đẩy mấy cốc trà xuống dưới đất, “Bác trai con xuống máy bay rồi, sắp đến rồi, đợi một lát nhé.”
Ba mẹ Tô Diệp Diệp đều không còn nữa, từ nhỏ đi theo Bà Tô và Ông Tô, không khác gì con gái ruột của họ.
Hằng năm đến sinh nhật cô, Bà Tô và Ông Tô đều trở về.
Tô Diệp Diệp ôm một chai rượu, lắc đầu nói: “Ài, bác trai chắc chắn là lại gạt con rồi, bác ấy nói là sắp ít nhất cũng phải một tiếng.”
“Này, nha đầu chết tiệt này, còn dám chê bai trưởng bối hả, uống say rồi đúng không!” Bà Tô vỗ một cái lên đầu cô.
“Vui chứ! Uống nào!” Tô Diệp Diệp giơ chai rượu trong tay lên.
“Uống cái gì mà uống, đừng uống nữa, đưa chai rượu cho bác.”
“Con không đưa.
Nào, uống, Lạc Thù uống với chị, không say không về….”
Giọng của Bà Tô và Tô Diệp Diệp truyền khắp biệt thự.
Tô Đồ ôm Thời Sênh ngồi trên sofa xem họ náo loạn, khóe miệng mang theo ý cười mơ hồ.
Đúng như Tô Diệp Diệp nói, hơn một tiếng sau Ông Tô mới đến nơi.
Ông Tô là người rất hiền lành, nhưng khi cáu giận lên cũng ghê gớm so găng