Bộ Kinh Vân chưa kịp buông Thời Sênh ra đã bị cô nắm lấy cánh tay, lực tay bỗng nhiên tăng mạnh, chỉ một cái xoay vòng, hắn đã bị đè xuống dưới.
Ngón tay Thời Sênh bóp chặt lấy cổ hắn, hơi cúi người xuống, cúi đầu nhìn hắn, từ trong đôi mắt cô hắn có thể nhìn thấy hình ảnh của mình.
“Bộ Kinh Vân, ngươi to gan đấy.
Ngươi có biết hành vi vừa rồi của ngươi là gì không? Ngươi giở trò lưu manh, ngươi có tin bà đây gϊếŧ chết ngươi không?”
Bộ Kinh Vân: “…” Hừm, bản tôn không hề giở trò lưu manh với người khác, chỉ giở trò với một mình cô thôi đấy.
Thật không biết lãng mạn là gì.
“Nhìn thấy ta, ngươi mất tự tin cái gì?” Thời Sênh muốn cưỡng ép Bộ Kinh Vân chuyển ánh mắt sang nhìn mình.
Bộ Kinh Vân không vui lẩm bẩm, còn lâu bản tôn mới mất tự tin.
Thời Sênh cố nén lại suy nghĩ muốn một kiếm chém chết hắn, buông hắn ra, nhưng vẫn ngồi trên người hắn, “Tại sao huynh lại đến đây?”
“Đại lục này có nơi nào bổn tôn không đi được chứ?” Bộ Kinh Vân lạnh nhạt đáp, ánh mắt vẫn không ngừng đảo đi đảo lại trên người Thời Sênh.
Cô quả nhiên vẫn quan tâm đến hắn, đúng là nữ nhân khẩu thị tâm phi.
Thời Sênh lườm hắn một cái, “Địa ngục huynh có đi không?”
Chẳng phải hắn thích ru rú ở trong nhà sao? Tại sao cứ dăm ba ngày lại chạy ra ngoài một lần thế này, chạy ông nội nhà ngươi ấy! Ngoan ngoãn ở nhà đợi bản cô nương đến cưới ngươi đi được không?
Bộ Kinh Vân: “…”
Thời Sênh đột nhiên giơ tay nắm lấy tà áo Bộ Kinh Vân, tay kia sờ vào thắt lưng hắn, nhanh chóng tháo đai lưng ra, Thời Sênh nhanh chóng cởi bỏ y phục màu đỏ khoác ngoài của hắn.
Bộ Kinh Vân có muốn cứu vãn cũng đã muộn.
Chỉ đành giương mắt nhìn y phục đỏ yêu thích của mình bị Thời Sênh bạo lực cắt thành mảnh vụn.
“Thẩm Dao Quang! Ngươi làm gì Điện chủ vậy?” Thanh âm của Hộ pháp bỗng nhiên vang lên từ phía sau.
Hắn nhìn y phục rách tả tơi trên mặt đất, lại nhìn Điện chủ không chút cảm xúc nằm trên mặt đất, trong đầu đang hiện lên hình ảnh điện chủ nhà mình bị Thời Sênh cưỡng ép chiếm đoạt.
Lửa giận trong lồng ngực bỗng chốc vọt lên tận đỉnh đầu.
Con yêu nữ này lại dám đối xử với Điện chủ như vậy.
Thực sự là…
Không thể chịu được.
“Ta có thể làm gì hắn chứ?” Thời Sênh nhìn Hộ pháp đầy khó hiểu.
Cô một không đánh hắn, hai không mắng hắn, chỉ cởi bỏ y phục của hắn thôi, có cần phải kích động như vậy không?
Cô còn bị giở trò lưu manh đấy, nói gì đi?
Kỳ kỳ quái quái.
“Thẩm Dao Quang…”
“Về đi.
” Bộ Kinh Vân đứng dậy, lạnh lùng nhìn Hộ pháp.
Hộ pháp: “…” Điện chủ, người không thể phân biệt đối xử!
Tại sao mỗi lần nhìn hắn đều cao ngạo lạnh lùng như vậy?
Hắn không phục.
Hắn còn không bằng cả một nữ như vừa mới quen biết mấy tháng ư?
Dưới sức ép của Điện chủ, Hộ pháp chỉ đành ngậm ngùi quay về đội, khuôn mặt vẫn hiện rõ dòng chữ “Điện chủ nhà ta đã bị nhúng chàm rồi.
Điện chủ để khuỷa tay xoay ra ngoài, không suy nghĩ cho người mình, ta thấy ta bị thất sủng rồi.
”
Thời Sênh lại nhảy lên cây.
Bộ Kinh Vân cũng đi lên theo, Thời Sênh không đẩy hắn, chuyện vừa xảy ra cô không hề nhắc đến nửa lời.
Hình như đối với cô, đây chỉ là một chuyện rất bình thường.
Bộ Kinh Vân suy nghĩ vẩn vơ, sắc trời đã tối tự lúc nào.
Trời tối, nhìn đóa hoa sen đó tỏa ra ánh sáng lấp lánh, vô cùng đẹp đẽ.
Khi mặt trăng lên đến đỉnh, Thất Sắc Liên Hoa đột nhiên nở rộ bằng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được.
“Ồ!”
“Nở rồi, nở rồi.
”
Thanh âm của loài người và ma thú đồng thời vang lên, từng bóng người màu đen từ trong hồ nước đồng thời bay vào trung tâm để giật.
Thời gian nở của Thất Sắc Liên Hoa rất ngắn, chỉ có năm phút.
Sau năm phút không hái, cánh hoa sẽ rụng xuống, bắt đầu thời kỳ kết đài.
Năm phút thì làm được gì?
Năm phút có thể ăn được một cốc mì gói, có thể chơi một ván game, cũng thể tiếp xúc một lần với Ngũ Chỉ cô nương*.
*Ngũ Chỉ cô nương: 5 ngón tay – thủ dâʍ
Thời gian xem ra rất dài, rất đủ.
Nhưng với tình hình lúc này, chút thời gian ấy vốn không thể đủ.
Loài người không muốn ma thú giành được, ma thú tất nhiên cũng không muốn loài người có được.
Huống hồ, đại quân ma thú còn có cánh, có thể bay lên trời.
Loài người, tuy Linh hoàng có thể bay trên không nhưng cũng cần tiêu hao linh lực, đâu có được ưu thế như người ta.
Hai móng vuốt cùng kéo ngươi xuống.
“Huynh muốn có Thất Sắc Liên Hoa?” Thời Sênh đang xem kịch hưng phấn, bỗng nhiên quay đầu hỏi Bộ Kinh Vân.
Cô thấy người của Cửu U Điện cũng mượn gió bẻ măng, đi cướp Thất Sắc Liên Hoa rồi.
“Không…” Bộ Kinh Vân