Tuy rằng Thời Sênh không bị sét đánh cháy thành than nhưng cuối cùng vẫn ăn không ít khổ.
Đến khi cô tỉnh lại thì đã là mấy ngày sau khi căn cứ trên không sụp đổ.
Thời Sênh đứng lên từ một nơi bị cháy đen, cởϊ áσ choàng đã rách te tua ra, xoa xoa vài chỗ da bị cháy sém, tóc cũng bị cháy không ít, trong lòng không khỏi đau khổ.
Mất hết hình tượng rồi.
Thời Sênh ngửa đầu nhìn trời, trên trời đã chẳng còn căn cứ nào nữa nhưng vẫn có không ít chiến cơ và phi thuyền.
Khắp thế giới tràn ngập mùi thuốc súng.
Lúc này, cô đang ở trong một rừng cây đã bị đốt trụi.
Nơi này hình như là ở gần thành phố giáp ranh.
Thời Sênh tự cứu giúp hình tượng của mình một chút.
Tóc thì không thể cứu vãn được nữa, cô chỉ có thể cắt hết phần bị cháy đi, miễn cưỡng buộc lên, y như cái đuôi con thỏ.
Thời Sênh đi về phía thành phố giáp ranh.
Biên cảnh đã giới nghiêm, có vô số binh lính mang theo súng, biểu tình chăm chú nhìn chằm chằm vào trong.
Thời Sênh thừa dịp lính tuần tra tiến hành giao ban liền lẻn vào trong.
Bên trong cũng là một khu rừng.
Thời Sênh đi xuyên qua rừng cây.
Cô cần phải đi tìm tên ngu si đần độn Mộ Bạch kia.
Đúng lúc cô sắp ra khỏi rừng cây thì đụng phải một đám người, đối phương tuy rằng chật vật nhưng cũng có súng.
Người đứng ở phía trước thấy rõ Thời Sênh là nữ, lại đi một mình thì không khỏi tự hỏi thầm một câu: “Sao lại thế này, sao lại có con gái ở đây?”
“Mặc kệ, cứ gϊếŧ rồi hãy nói, lỡ là dị chủng thì phiền toái đấy.”
“Cũng đúng.”
Mọi người sôi nổi phụ họa theo.
Dị chủng có thể biến sang hình dạng con người.
Lỡ như cô gái này là dị chủng, vậy bọn họ chết chắc rồi.
“Chờ đã.”
“Anh Liễu?”
Một người đầu trọc rẽ đội ngũ bước lên, nhìn Thời Sênh với vẻ khó tin.
“Cô Khương?”
Thời Sênh vẫn luôn không có phản ứng gì đột nhiên nhướng mày: “Liễu Thư đấy à?”
Liễu Thư vội vã phất tay: “Người một nhà, người một nhà, buông súng xuống.”
Những người khác hai mặt nhìn nhau, ai nấy đều lắc đầu tỏ ý không biết người này.
Nhưng đàn em vẫn luôn đi theo sau Liễu Thư lại nhận ra Thời Sênh.
Hắn vọt tới trước mặt cô: “Cô Khương, sao cô lại ở đây?”
“Cô Khương cũng đang nghĩ cách ra ngoài biên cảnh sao?”
Nhờ có thỏi vàng của cô để lại mà giờ hắn mới ở đây.
“Các anh muốn ra ngoài hả?”
Liễu Thư gật đầu: “Bên trong giờ rất rối loạn, không biết căn cứ của dị chủng xảy ra chuyện gì mà đột nhiên rơi xuống.
Giờ khắp nơi đều có dị chủng, đánh nhau với đám dị chủng đó thì thà ra ngoài còn hơn.
Tại sao người bên ngoài lại được tiêu dao tự tại chứ?”
Bọn họ phải dùng mạng để đổi thì đám người đó mới được tiêu dao tự tại.
Tại sao chứ?
Mạng của đám người đó cao quý, chẳng lẽ mạng của họ thì không, xứng đáng cho dị chủng ăn sao?
Liễu Thư thật muốn đánh nhau với đám người đó một trận.
Thành phố giáp ranh chắc chắn sẽ loạn rồi, lúc cô hủy diệt căn cứ đã xác định điều đó, căn cứ của mình bị hủy, đám dị chủng có thể không nổi giận sao?
“Cô Khương, hay cô đi cùng chúng tôi luôn đi.” Liễu Thư cũng có một chút tâm tư nhỏ, có Thời Sênh đi cùng thì cơ hội của bọn họ sẽ lớn hơn.
Đương nhiên, phần nhiều là hắn nhiệt tình muốn Thời Sênh đi cùng bọn họ ra ngoài.
Hiện tại quay vào trong là chịu chết, vất vả lắm bọn họ mới tới nơi này.
“Tôi phải về tìm người.”
“Tìm người?” Liễu Thư cào cái đầu trọc của mình, khuyên nhủ, “Cô Khương à, thứ cho tôi nói thẳng, muốn sống sót tại hoàn cảnh như trong đó là rất khó, hơn nữa hiện tại đang rất lộn xộn, chưa chắc cô đã tìm được người muốn tìm.”
“Hắn sẽ không chết dễ dàng như thế.”
Thời Sênh nhấc chân đi về phía trước nhưng âm thanh vẫn còn truyền vào trong tai Liễu Thư: “Muốn đi ra ngoài thì tranh thủ lúc này đi, chờ biên cảnh điều thêm binh lính thì chắc chắn không ra được đâu.”
Lúc này quân đóng ở biên cảnh còn chưa nhiều, liều mạng một phen thì cũng có thể ra ngoài được.
Nhưng chần chừ thêm một chút nữa, quân đội tiếp viện của các nước khác đều tới, trừ phi dị chủng tới đây, nếu không phỏng chừng là không ai có thể đi ra.
Thời Sênh đi được một đoạn rồi lại phát hiện Liễu Thư mang theo mấy người đi theo mình.
Cô dừng lại, nghiêng đầu nhìn bọn họ.
Liễu Thư chạy tới