Chúng ta gặp nhau đúng thời điểm.
“Nhiệt huyết phủ đầy bụi lại sôi trào
Áo giáp lạnh như băng lại lanh canh
Dùng máu nhuộm đỏ ngân hà, người là chúa tể
…
Người đạp ánh sáng mà đi
Phá tan đêm đen
Đập vỡ gông xiềng
…
Người ngược gió mà tới
Phá tan sương mù
Đập vỡ nhà giam
…
Cầu cho người mãi sáng như biển sao, vinh quang vạn thế, mãi mãi trường tồn
Cầu cho người như ánh trăng sáng ngời, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, lưu danh muôn đời
Cầu cho người như ngàn sao sáng chói, kinh sợ núi sông, đất trời thần phục
…”
Giai điệu quen thuộc vang vọng trong căn phòng màu trắng, bên ngoài có một đám người đứng chắn ở cửa với vẻ mặt nghiêm túc.
Đối diện với bọn họ có không ít người, trong đó có một cô gái rất nổi bật, váy dài tím nhạt bao bọc lấy thân hình yểu điệu, bộ ngực căng tràn không ngừng phập phồng.
“Thật xin lỗi tiểu thư Thời Lam, không có mệnh lệnh của gia chủ, không ai được tiến vào căn phòng này.”
“Cô ta như thế đã bao lâu rồi, các anh còn muốn bảo vệ cô ta tới khi nào? Cứ như thế này mãi, Thời gia phải làm thế nào hả?” Người được gọi là tiểu thư Thời Lam chính là cô gái váy tím kia.
“Tôi muốn hỏi, Trảm Long Vệ các anh là người của Thời Sênh hay là người của Thời gia? Trong mắt các anh còn có nhà họ Thời không hả?” Một thanh niên đứng bên cạnh thiếu nữ váy tím giận dữ quát lên.
Người đàn ông cầm đầu nhìn về phía Thời Lam và gã thanh niên kia, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh, “Tiểu thư Thời Lam, không có mệnh lệnh của gia chủ, không một ai được phép tiến vào căn phòng này.”
“Mệnh lệnh?” Thời Lam chỉ về phía căn phòng, trong mắt đầy vẻ giễu cợt, “Cô ta thế kia thì còn hạ mệnh lệnh kiểu gì? Khi nào sẽ hạ mệnh lệnh chứ? A? Không phải Trảm Long Vệ các anh muốn tạo phản đấy chứ?”
“Cạch!”
Tiếng nhạc trong phòng đột nhiên dừng lại.
Một giọng nói không kiên nhẫn từ trong phòng truyền ra, “Ầm ĩ cái gì hả?”
Sắc mặt Thời Lam nhanh chóng biến đổi, đồng tử co chặt, cô ta… Vậy mà cô ta có thể tỉnh lại? Chẳng phải đã nói, chẳng phải đã nói là sẽ không… tỉnh lại được ư?
“Thập Phương.”
Sắc mặt của người đàn ông vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ có mình anh ta biết trong lòng mình đang dao động lớn tới mức nào.
Anh ta nhìn về phía Thời Lam một cái rồi xoay người tiến vào trong phòng.
Trong căn phòng toàn màu trắng, thiếu nữ ngồi trên giường, đầu hơi cúi xuống, trên người mặc một chiếc váy ngủ bằng tơ lụa, tóc đen dài xõa xuống che khuất một phần cơ thể cô.
Thập Phương tiến lại, thanh âm có chút rung động, “Gia chủ.”
Cô gái hơi ngẩng đầu, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn hơi đỏ một cách mất tự nhiên, làn da trắng như tuyết, mắt mi như vẽ.
Đôi mắt hơi nheo lại, cong thành hình trăng non, có thể thoáng thấy vẻ trong trẻo và lạnh lẽo, tĩnh lặng ở bên trong.
Rõ ràng là một gương mặt rất đẹp, hiện tại cô không có biểu tình gì nhưng lại làm người ta có cảm giác âm trầm.
Tóc đen rủ xuống trước ngực để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, khóe môi hơi cong lên làm cho khuôn mặt có thêm chút sức sống, như một đóa hoa sắp héo lại đột nhiên nở rộ.
Mặt mày giãn ra, đôi mắt phượng mở to, đôi đồng tử màu đen như trời sao sâu thẳm có thể bao quát vạn vật trên thế gian nhưng lại khiến người ta không nhìn được bất cứ bí mật gì ở trong đó.
Thời Sênh lấy cái áo khoác ở bên cạnh phủ lên người, xốc chăn bước xuống giường, “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
Thập Phương cúi đầu, cung kính trả lời, “98 ngày, 16 giờ.”
“Mới ba tháng thôi.” Thời Sênh nhẹ than một tiếng.
Thập Phương: “…” Cái gì gọi là “mới” chứ gia chủ?
Ngài có biết ba tháng qua đã xảy ra những chuyện gì không?
Nếu Thập Phương biết được số thời gian mà Thời Sênh đã trải qua ở các thế giới kia thì sẽ không bao giờ nghĩ như thế nữa.
Thời Sênh nhìn ra phía bên ngoài căn phòng, cánh cửa màu bạc phản chiếu vẻ mặt tái nhợt của Thời Lam.
Đụng phải tầm mắt của Thời Sênh, cô ta vội vàng giật lùi về sau mấy bước.
Nếu không phải có người ở bên giúp đỡ thì cô ta còn không đứng vững nổi.
Thời Sênh cười lạnh một tiếng, “Vì sao mấy người không liên quan lại ở chỗ này?”
“Đều là sai sót của thuộc hạ.” Đầu của Thập Phương cúi càng thấp hơn.
Thời Sênh thay đồ rồi thong thả đi ra cửa, một đám người bên ngoài đều cúi gằm mặt xuống.
Một vài người đã lẻn tới chỗ xa hơn, không muốn có liên quan tới đám người Thời Lam.
“Cho là tôi chết rồi hả?” Thời Sênh nhìn Thời Lam, khẽ mở miệng, giọng nói đầy vẻ châm biếm, “Khiến các người thất vọng rồi, lần này tôi vẫn không chết.
Các người muốn kéo tôi xuống sao? Nằm mơ đi!”
“Những người tham dự vào chuyện này…”
“Gia chủ, xin tha mạng, tôi bị ép buộc, là Thời Lam ép tôi phải làm như thế.”
“Gia chủ, đều do Thời Lam ép chúng tôi.”
Người bên phía Thời Lam bắt đầu không màng thân phận, trực tiếp quỳ xuống, trong lòng thì hối hận muốn chết.
Lúc trước đáng lẽ không nên