Thời Sênh bước ra ngoài với gương mặt nặng nề, hơn nữa còn ra rất sớm nên trong đáy lòng Thập Phương lập tức nổi lên cảnh giác.
“Gia chủ, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Thời Sênh liếc nhìn anh ta, thu lại vẻ mặt lạnh lẽo, “Biết hang ổ của Cục Quản lý Thời không ở đâu không?”
“Cục Quản lý Thời không?” Thập Phương nghi hoặc, cái thứ này không phải là tổ chức lừa đảo mà người ngoài vẫn nhắc sao? Sao đột nhiên gia chủ lại hỏi về bọn họ chứ?
Nghi hoặc thì nghi hoặc nhưng Thập Phương vẫn nhanh chóng kiểm tra thiết bị cá nhân của mình, “Không có tin tức về họ.
Gia chủ, đã xảy ra chuyện gì?”
Thời Sênh cười âm trầm, “Anh bảo Trảm Long Vệ ở Lam Tinh chuẩn bị một chút.
Nói không chừng chúng ta sắp phải đánh nhau đấy.”
Thập Phương: “…”
Gia chủ mà nói đánh nhau thì… chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi.
Từ sau khi gia chủ rời khỏi Đế Đô Tinh, Trảm Long Vệ chỉ có cơ hội đánh nhau sau khi gia chủ đi khiêu khích khắp nơi xong, người khác phái binh tới đánh, còn lại những lúc khác thì nhàn tới phát sầu lên được.
“Anh chờ ở đây, nhìn thấy cô ả này thì “mời” tới gặp tôi.” Thời Sênh cho Thập Phương xem ảnh chụp của Cát Na.
“Mời ngang hay mời dọc?” Thập Phương nhớ kỹ diện mạo của Cát Na, trong lòng tự hỏi sao người này lại đắc tội với gia chủ chứ?
Mời ngang là có thể dùng bất kỳ cách nào, miễn cứ mang người tới là được.
Mời dọc thì phải mời khách khí một tí.
Hỏi như thế nhưng hầu hết mọi lần gia chủ đều bảo bọn họ mời ngang, rất ít khi mời dọc.
“Tùy tiện.”
Thập Phương liền hiểu, đó là không quan trọng, dù sao cứ hoàn thành nhiệm vụ là được.
Lúc không cần người ta tồn tại nữa thì gia chủ sẽ đều nói là xử lý sạch sẽ người đi, rất có phong phạm lão đại hắc bang.
Nhưng bọn họ là gia tộc đứng đắn, không phải hắc bang.
Tuy rằng trong mắt người ngoài, Thời gia cũng chẳng khác nào hắc bang cả.
Thập Phương chờ bên ngoài hội trường, người ở trong lần lượt đi ra.
Cát Na ra khá muộn, đang nói chuyện với Thượng Quan Phổ, nhìn bộ dáng của cả hai đều rất vui vẻ.
Cát Na nhìn thấy Thập Phương thì lập tức dừng lại: “Thời gia chủ phái người chờ tôi, Tam hoàng tử không cần tiễn nữa.”
“Cô… thật sự muốn tới sao?” Thượng Quan Phổ nhìn về phía Thập Phương, khóe miệng giật giật, không ngờ Thập Phương lại tự mình chờ.
“Chức trách yêu cầu.” Cát Na hơi mỉm cười, “Cảm ơn Tam hoàng tử đã quan tâm.”
“Cô phải cẩn thận đấy.” Thượng Quan Phổ định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, chào tạm biệt Cát Na rồi bảo cô ta đi trước.
Hắn nhìn Cát Na lên xe bay cùng Thập Phương, biểu tình liên tục thay đổi, cuối cùng thở dài rồi đuổi theo đội ngũ của Hoàng thất ở phía trước.
…
Dọc đường đi, biểu tình của Cát Na rất trấn định, đối với sự sắp xếp của Thập Phương cũng không có bất kỳ phản đối nào, hết thảy đều nghe theo anh ta làm cho Thập Phương khá kinh ngạc.
Cô gái này cũng quá phối hợp rồi.
Nhưng Thời Sênh cũng không có ý gặp cô ta, để cô ta một mình ở khách sạn, còn phái người canh giữ, ngoại trừ việc cô ta không được ra ngoài thì không có bất kỳ hạn chế nào.
Lúc đầu Cát Na còn rất bình thản, nhưng càng về sau thì càng nóng nảy, bất an.
“Chủ nhân của các anh đâu?” Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu cô ta hỏi như thế.
Thập Phương trả lời ngắn gọn trước sau như một, “Gia chủ đang bận.”
“Cô ta bận cái gì?”
Thập Phương sầm mặt: “Chuyện của gia chủ, chúng tôi không có quyền hỏi tới.”
Cát Na liếc nhìn anh ta một cái.
Người đàn ông này đi theo bên cạnh cô gái ấy lâu nhất, coi như là người cô ta tín nhiệm nhất, muốn khai thác được gì từ chỗ này là chuyện không thể nào.
Cát Na lại quay về phòng, ở trong phòng đi tới đi lui.
“Ting…”
Thiết bị trên tay Cát Na hơi lóe lên, một màn ảnh tối đen xuất hiện trong không khí, không nhìn rõ gì ở trên đó.
“Cô ấy không gặp em.”
“Kiên nhẫn chờ, cô ta nhất định sẽ gặp em.” Một giọng nam trong trẻo vang lên từ tấm màn đen, “Khi nói chuyện với cô ta, dù cô ta có nói gì thì em cũng không được hoảng hốt.
Hầu hết mọi chuyện cô ta chỉ đoán, em chỉ cần nhớ rõ điểm này thì sẽ không rơi vào thế yếu.”
“Nhưng thế thì cô ta cũng đoán quá chuẩn rồi…” Cát Na nhệch miệng.
“Khả năng quan sát của cô ta rất mạnh, có thể thông qua phản ứng nhỏ nhất của em để phán đoán.
Có đôi khi chỉ là một câu vô