“Tiểu Sênh Nhi, nhiều năm không gặp, cô nghênh đón tôi thế đấy à?” Cesar khẽ cười một tiếng, cũng không đợi Thời Sênh bảo hắn ngồi đã ngồi xuống ghế, vắt chân nhìn thẳng về phía cô.
Thời Sênh không mặn không nhạt liếc nhìn hắn, “Nhiều năm không gặp nên anh tính kế tôi như vậy chứ gì?”
Cesar nhướng mày, nụ cười bỉ ổi lại trở về, “Không phải có câu nói bạn bè là phải tính kế nhau sao?”
“Trên danh sách bạn bè của tôi không có tên của anh.” Giọng Thời Sênh rất bình tĩnh.
“Đừng vô tình thế chứ, tốt xấu gì chúng ta cũng từng kề vai chiến đấu, không có tình bạn, chẳng lẽ còn không có tình chiến hữu gì sao?”
“Chiến đấu với anh là Thập Phương, không phải tôi.”
Cesar: “…”
Hắn hít sâu một hơi, thu lại nụ cười cợt nhả trên miệng, trong nháy mắt đã biến thành người đàn ông thành thục, trầm ổn, “Thời Sênh, những lời tôi nói tiếp theo đây rất quan trọng, hy vọng cô nghiêm túc lắng nghe.”
“Đưa tôi đi gặp Phượng Từ trước, anh ấy về bên người tôi rồi thì chúng ta sẽ nói chuyện khác.” Thời Sênh lạnh lùng như đang nói một chuyện không liên quan gì tới mình, “Nếu lần này không phải có anh thì Cục Quản lý Thời không của anh đã biến mất rồi, đừng có khiêu chiến giới hạn của tôi.”
Thời Sênh lập tức chặn đứng những lời Cesar đang định nói.
“Được rồi, mang cô đi gặp hắn trước.” Cesar đứng lên, “Cô có thể niệm chút tình cũ không hả?”
Thời Sênh không nói gì, cô đứng lên rồi đi vào phòng ngủ thay một chiếc váy màu đen.
Sau đó lại đi ra trước mặt Cesar, ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mặt trời bên ngoài lọt vào trong mắt cô làm cho đôi đồng tử dường như ấm lên, nhưng bên trong lại vẫn vô cùng lạnh lẽo, “Cesar, anh rõ ràng vì sao tôi không ra tay, loại tình cũ kia anh nghĩ tôi có không? Chuyện lúc trước, để trả lại ân tình cho anh nên tôi không truy cứu, nhưng mà kế tiếp, dù anh nghĩ tới chuyện tính kế tôi thế nào thì tôi cũng sẽ trả lại cho anh y như thế.”
“Cảm ơn đã không truy cứu… Cứu người ấy một mạng đã giúp tôi giữ được mạng mình.” Cesar chắp tay trước ngực, vô cùng thành kính.
Tên người kia gần như là cấm kỵ, vẫn không nên nhắc tới thì hơn.
Nếu không phải ỷ vào có phần ân tình này, hắn thật sự không dám ra tay với cô.
Đúng như cô nói, nếu không phải cô ấy biết là chính hắn ở sau lưng làm mấy việc này thì có khi Cục Quản lý Thời không đã bị xóa sổ rồi.
Từ hôm nay trở đi, hắn đã bị cô kéo vào sổ đen, tùy thời có thể gϊếŧ chết.
Cesar ngẫm lại liền thấy đau đầu, sao hắn lại không cứu thêm vài lần chứ?
Nhưng mà may mắn là hắn vẫn còn át chủ bài.
Cesar còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô vẫn còn là một con nhóc, đúng thật là một con nhóc, lúc đó cô mới 12 tuổi.
Nhưng tình cảnh lúc đó cũng không tốt lắm, cả người cô đầy máu, phản ứng đầu tiên khi thấy hắn của cô là gϊếŧ hắn.
Nhưng cô ấy còn chưa kịp ra tay đã bị người ta bắt được.
Hắn nhớ rõ ánh mắt của cô ấy trước khi bị đưa đi, lạnh nhạt, âm trầm, làm gì giống ánh mắt một đứa trẻ chứ.
Sau đó…
Hắn gặp lại cô trong một lần chiến đấu với hải tặc.
Cô càng âm trầm hơn xưa, toàn bộ nhóm hải tặc bị cô gϊếŧ sạch.
Lần thứ ba gặp lại, vẻ âm trầm trên người cô đã không còn, chỉ còn lại vẻ thong dong, bình tĩnh mà hắn không tài nào nắm bắt được.
Hắn biết không phải cô đã trở nên tốt hơn, mà là đã học được cách thu liễm cảm xúc của mình, trở thành một người không ai nắm bắt được.
Đó cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người kia bên cạnh cô ấy.
Hắn cứu được người kia hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Cũng bởi vì có chuyện ngoài ý muốn đó mà hắn bắt đầu có liên quan tới cô.
Có lẽ cô đã sớm không còn nhớ những chuyện bọn họ đã trải qua, ánh mắt cô ấy nhìn hắn chẳng khác nào nhìn những người khác, lạnh nhạt và bình thản.
Chờ Cesar lấy lại tinh thần thì hắn đã đang đứng trước một đống kiến trúc.
Cesar thuần thục bấm mật mã, cánh cổng kim loại nặng trịch