Bộ Kinh Vân thực sự là một người yếu đuối mềm mại, chỉ bị cặp mấy móng vuốt liền hôn mê hơn nửa ngày trời.
Hộ pháp tuy miệng nói lời cay độc với Thời Sênh nhưng không có hành động gì hạn chế cô.
Tuy hắn không nghe được hai người đang nói gì, nhưng hắn đã nhìn thấy Yết Vân Hoa.
Đó là thứ Điện chủ vẫn luôn sai thuộc hạ đi tìm kiếm.
Nữ nhân này chỉ ăn nói khó nghe mà thôi.
Hai người cùng đưa Bộ Kinh Vân đi, cuối cùng cũng ra khỏi rừng rậm Lạc Nhật, đến khi tới thành Tứ Phương, vết thương của Bộ Kinh Vân đã khá hơn nhiều.
Sau khi đám người đó rút đi, thành Tứ Phương bị tấn công trả thù, cũng may trận phòng ngự đủ vững chắc, đám người đó cũng không đoàn kết, cuối cùng cũng tự tan rã.
Nguyên nhân khiến đám người đó không đoàn kết chính là Tần Lang Nguyệt.
Thời Sênh cưỡng chế để lộ ra vòng tay không gian của cô ta, chỉ cần là thứ đồ nữ chính có thì đó tất phải là thứ hiếm có.
Vật phẩm không gian trên đại lục Cửu Châu có thể nói là hiếm có trong hàng hiếm có, những kẻ đó chắc chắn sẽ không bỏ qua vòng tay không gian.
Hoa sen bảy màu đã không còn nữa, ngay cả vòng tay không gian cũng không kiếm được thì chẳng phải họ đã tốn công vô ích rồi sao?
Vì chiếc vòng tay không gian đó, một trận tàn sát lại nổi lên.
Nhưng khế ước thú của Tần Lang Nguyệt đã tỉnh dậy, dẫn theo Tần Lang Nguyệt chạy trốn, nhân tiện mang đi cả tên Giang Mộ, dù biết tu vi của cô ta đã bị phế nhưng vẫn trung thành bảo vệ chủ nhân.
“Lang Nguyệt, ăn gì đó đi.
” Giang Mộ đặt một ít trái cây bên cạnh Tần Lang Nguyệt, sắc mặt lãnh đạm nhưng có chút lo lắng.
Ánh mắt Tần Lang Nguyệt đang đặt dưới mặt đất, máy móc trả lời, “Không ăn.
”
“Cô không ăn thì cơ thể sao chịu nổi được.
”
Tần Lang Nguyệt đột nhiên ngồi bật dậy, gào lên điên loạn, “Ta nói là ta không ăn, không ăn, ngươi có hiểu không hả? Cút đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi.
”
Giang Mộ ngẩn người, một lúc sau mới nói: “Nhưng…”
“Cút, cút đi cho ta.
” Tần Lang Nguyệt giơ tay đẩy Giang Mộ, “Cút ra ngoài, cút.
”
Ánh mắt Giang Mộ càng lo lắng hơn, nhưng vì không muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tần Lang Nguyệt, hắn chỉ có thể tạm lui ra ngoài.
Giang Mộ vừa đi, Tần Lang Nguyệt liền bưng mặt khóc thút thít.
Bây giờ cô ta không còn tu vi nữa, cơ bản chỉ như một phế nhân, tâm trạng hỷ nộ bất thường, từ tận đáy lòng, cô ta biết rõ Giang Mộ đối xử rất tốt với mình, nhưng cô ta không chịu được phát tiết cơn giận dữ.
“Chủ nhân, vẫn còn có một cách để khôi phục thực lực.
” Thanh âm của khế ước thú chậm rãi vang lên trong đầu cô.
Tần Lang Nguyệt chợt ngẩng đầu, con ngươi đỏ lòm dữ tợn: “Cách gì?”
Nếu cô ta khôi phục được tu vi, cô ta phải tìm Thẩm Dao Quang báo thù.
Kiếp trước Tần Lang Nguyệt là một sát thủ, tâm tính vốn đã kiên định hơn người bình thường, nhưng một người có kiên định như thế nào đi chăng nữa một khi gặp phải đả kích liên tiếp như vậy cũng sẽ trở nên yếu ớt.
Khế ước thú trầm mặc một hồi, Tần Lang Nguyệt ánh mắt thâm độc thúc giục, “Ngươi nói đi, có cách gì? Ta không muốn làm một phế nhân.
”
“Chủ nhân có thực sự muốn khôi phục không? Cho dù phải mất đi một số thứ?” Khế ước thú không trả lời mà hỏi lại, thanh âm hơi hạ thấp.
Khi nó và cô ta khế ước với nhau, rõ ràng cô ta không phải là người như vậy, lúc này chủ nhân khiến nó có chút sợ hãi.
“Đúng vậy, ta muốn khôi phục, cho dù mất đi thứ gì ta cũng không quan tâm.
” Tần Lang Nguyệt nhanh chóng trả lời, cô ta chỉ muốn tìm Thẩm Dao Quang trả thù.
Một lúc lâu sau, khế ước thú mới đáp, “Ừm, ta nhất định sẽ khiến chủ nhân hồi phục.
”
Tần Lang Nguyệt nóng ruột, lại tiếp tục truy hỏi, nhưng khế ước thú vẫn không nói gì, chỉ bảo cô ta yên tâm chờ đợi.
Đêm đó, Tần Lang Nguyệt nằm mơ, trong mơ có một nam đồng vẻ mặt bi thương nhìn cô ta, ánh mắt đó khiến cô ta vô cùng khó chịu giống như mình đã làm gì có lỗi với hắn.
Cô ta giật mình tỉnh giấc, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, cô ta giơ tay che mặt, nhưng làn da thô ráp khiến cô ta cả kinh, sợ hãi sờ thử lên mặt.
Làn da trơn bóng trước kia đã không còn, thay vào đó là vô vàn khe rãnh nếp nhăn.
Cô ta giơ tay ra trước mặt, ngón tay trắng nõn trơn nhẵn lúc này khô như cành cây, bên trên toàn là nếp nhăn