“Là có ý gì?” Tấn Tây trừng mắt nhìn Diêm gia chủ.
Diêm gia chủ lắc đầu: “Tôi cũng không hiểu, nhưng chắc chắn có quan hệ tới Thời gia, tới Thời Sênh.”
Cơ Dạ lập tức nói vào trọng điểm: “Loạn thế này là chỉ cái gì? Cô ta muốn khởi xướng chiến tranh sao?”
Diêm gia chủ lại lắc đầu, loạn thế này có rất nhiều ý nghĩa, không tới lúc đó thì sẽ không ai biết sẽ xuất hiện chuyện gì.
Ba người trở nên im lặng, chẳng biết phải làm gì tiếp theo.
…
Thời đại Tinh Tế, đại đa số người đã vứt bỏ thói quen ăn uống bình thường, sử dụng đồ ăn có năng lượng cao, có nhiều dinh dưỡng với bọn họ nhất, hoặc là đặc sản thịt thú tộc ở một tinh cầu nào đó.
Thịt thú tộc đó không ngon nhưng lại có năng lượng cực kỳ cao, rất có tác dụng với tinh thần lực và bản thân loài người.
Cho nên ở trên đường cũng chẳng có mấy nhà hàng, cho dù có thì cũng rất xa hoa, người thường nhìn thấy cũng sợ rồi.
Phượng Từ không ăn thực phẩm chức năng, càng không ăn thịt thú tộc, Thời Sênh đã lâu rồi không tới Đế Đô Tinh nên tìm mãi mới thấy một nhà hàng.
Cô nhìn thực đơn, xác định không nhìn nhầm rồi mới đẩy cửa đi vào làm cho chuông gió treo ở cửa phát ra tiếng kêu leng keng.
“Kính chào quý khách.” Một giọng phụ nữ dịu dàng vang lên.
Phượng Từ nhìn xung quanh nhưng lại chẳng thấy người, Thời Sênh chỉ lên một thứ đồ có hình bán nguyệt treo trên cửa, đây là hệ thống tự chào mời.
Từ phòng bên có một người đi ra, “Xin chào, quý khách muốn ăn gì?”
Người đi ra là phụ nữ, bà nói xong liền ngẩng đầu nhìn, mắt đột nhiên trợn to, kêu lên một tiếng không thể tin nổi: “Tiểu Sênh?”
“Dì Ngu.” Thời Sênh hơi mỉm cười.
Người phụ nữ đã đứng tuổi, khóe mắt cũng bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, nhưng vẫn có thể thấy lúc trẻ là một người rất đẹp.
Người phụ nữ đi nhanh tới trước mặt Thời Sênh, kích động đến nỗi chân tay luống cuống: “Tiểu Sênh, đúng là con rồi, dì còn tưởng đời này sẽ không bao giờ gặp con nữa… Thật tốt quá, còn có thể gặp con.
Đừng đứng, mau vào trong ngồi đi… Cậu này…”
Tầm mắt dì Ngu dừng trên người Phượng Từ.
Thời Sênh đẩy Phượng Từ về trước, “Phượng Từ, bạn trai của con.”
Sát khí trong người Phượng Từ vừa chuẩn bị trào ra, nghe thấy Thời Sênh nói vậy liền miễn cưỡng ổn định lại.
“Bạn trai?” Dì Ngu sửng sốt một chút, sau đó lại cười nói tiếp, “Tốt lắm, con cũng nên có người ở bên rồi.
Mau, cháu trai, vào trong ngồi đi.”
Dì Ngu đưa bọn họ vào một căn phòng, nhân lúc bà ra ngoài rót nước, Thời Sênh ghé tai nói với Phượng Từ: “Bà ấy là trưởng bối duy nhất của em, hiểu không?”
Phượng Từ ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi.”
Dì ngu bưng nước đi vào, “Đã sớm nghe nói con quay về, nhưng con không tới nên dì cũng không tiện đi gặp, không ngờ hôm nay con lại tới đây.
Dì chẳng kịp chuẩn bị gì cả, cũng không biết thằng bé này thích ăn cái gì, dì làm mấy món sở trường được không?”
“Dì Ngu, không cần vội đâu.”
“Anh đói bụng.”
Thời Sênh: “…”
Dì Ngu tươi cười, mặt đầy vẻ hiền từ: “Để dì Ngu làm mấy món trước đã, vừa ăn vừa nói chuyện, các con cứ ngồi chơi đi.”
Chờ dì Ngu ra ngoài rồi, Thời Sênh véo Phượng Từ một chút, Phượng Từ nhìn cô ấm ức, “Anh thật sự đói mà.”
Nhìn bộ dáng tội nghiệp đó của hắn, Thời Sênh lập tức mềm lòng, nhưng vẫn nghiêm mặt: “Tôn trọng người ta một chút cho em.”
“Hôn một cái đã.”
“Đừng làm loạn.”
Phượng Từ nhìn Thời Sênh, nhìn không chớp mắt.
Thời Sênh thở dài, hôn lên mặt hắn một cái, “Được rồi, đừng quá phận, nếu không về nhà sẽ cho anh biết tay.”
Phượng Từ cong môi cười khẽ, lại ôm cốc nước lên uống.
Dì Ngu nhanh chóng mang mấy món ăn vào, Phượng Từ rất muốn bắt bẻ, nhưng nhìn ánh mắt của Thời Sênh thì lại yên lặng ăn cơm, cái gì không thích thì hắn sẽ không gắp.
“Tiểu Sênh, nếm thử xem, cũng không biết nhiều năm như thế rồi, con còn ăn quen mấy món này không nữa.” Dì Ngu đưa cho Thời Sênh một bát cơm.
“Con không kén ăn.”
Tay Phượng Từ hơi dừng lại, sau đó tiếp tục vùi đầu ăn cơm, kén ăn thì sao chứ hả? Chẳng phải em muốn chiều chuộng anh sao? Hừ!
Dì Ngu cười nhẹ: “Đúng đúng, con chẳng bao giờ kén chọn đồ ăn, không giống…”
Tay cầm đũa của Thời Sênh hơi dừng lại.
Dì Ngu lập tức ngừng lời, chuyển sang