Sau khi thu phục xong gia phả thì chỉ còn nghi thức cuối cùng nữa là xong.
Thời Sênh và Phượng Từ thay bộ trang phục màu đen, mấy ông lão không biết từ đâu chui ra, đi trước dẫn đường, đưa bọn họ tới một nơi giống như tế đàn.
“Gia chủ, thiếu gia Phượng Từ, mời bước lên tế đàn.” Ông lão ra hiệu cho họ bước lên.
Thời Sênh dắt tay Phượng Từ lên tế đàn, Phượng Từ nhìn hoa văn khắc dưới bàn chân, là hoa thời quang phóng to.
Vài ông lão cũng bước lên tế đàn, ngồi xếp bằng xung quanh, Thời Sênh cũng ra hiệu cho Phượng Từ ngồi xuống.
Phượng Từ không có ý kiến gì, ngoan ngoãn ngồi xuống, hắn tin tưởng cô sẽ không làm hại mình.
“Gia chủ, có thể bắt đầu chưa?” Ông lão dò hỏi Thời Sênh.
“Ừ.”
Trong lúc mấy ông lão bấm tay niệm chú, Thần Hành vội vã từ bên ngoài tiến vào: “Chủ nhân, Lam Tinh bị tấn công, tầng phòng ngự thứ nhất đã tê liệt, tầng phòng ngự thứ hai đang bị tấn công.”
Mấy ông lão liền dừng động tác.
Thời Sênh nhìn Thần Hành, nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra?”
“Có người che chắn em, lúc bị tấn công em mới phát hiện ra.” Thần Hành vung tay nhỏ lên, trong không trung liền xuất hiện hình ảnh thực tế ảo, “Người tấn công chúng ta là hải tặc, hiện tại bên ngoài Lam Tinh toàn là người của bọn chúng.”
Hình ảnh thực tế ảo chiếu ra hình ảnh bên ngoài Lam Tinh, đủ loại tinh hạm vây quanh tinh cầu, tư thế như muốn bắn nổ tung Lam Tinh vậy.
Thời Sênh thu lại tầm mắt: “Tiếp tục đi.”
Mấy ông lão đồng thời kinh hãi, “Gia chủ?” Hải tặc đã đánh tới cửa rồi còn muốn tiếp tục ư?
“Tiếp tục.” Thời Sênh nhấn mạnh một lần nữa.
Biểu tình của mấy ông lão lập tức cứng đờ, hai mặt nhìn nhau, sao đó nhanh chóng bấm niệm thần chú, từng đoàn ánh sáng bắn ra từ tay họ, rơi xuống tế đàn, hoa văn khắc trên tế đàn như được truyền sự sống vào, cánh hoa mềm mại nở ra, vây Thời Sênh và Phượng Từ lại.
Cánh hoa khép lại, ánh sáng bốn xung quanh ảm đạm, chỉ còn một mùi hương kỳ dị.
Không gian trước mặt hắn hơi vặn vẹo, một con đường nhỏ màu trắng bạc xuất hiện trước mắt hắn, cuối còn đường nhỏ là bóng đêm, hai bên đường nở đầy hoa thời quang, mà hư không hai bên đường có vô số ánh sáng.
Hiện tại hắn đang đứng ở nơi bắt đầu con đường.
“Đây là?”
Thời Sênh nhẹ giọng giải thích: “Con đường thông tới thế giới khác, mỗi một đời gia chủ đều lựa chọn một người làm hồn khế, người này sẽ là môi giới thể của bọn họ, nói cách khác, chỉ cần môi giới thể ở đây thì cho dù đi tới thời không nào, bọn họ cũng có thể dựa vào hồn khế giả của mình để quay về, tương đương với một cái truyền tống trận có định vị.”
Thời Sênh nhìn con đường nhỏ chỉ có hai màu đen trắng, tiếp tục nói: “Mà mỗi đời gia chủ đều quá nửa lựa chọn bạn đời của mình làm môi giới thể, điều này đại biểu việc họ giao tính mạng của họ cho đối phương.”
“Vậy nếu không có môi giới thể thì sao?”
“Nếu không có môi giới thể, một khi tới thế giới khác thì sẽ rất khó quay về, hoặc là chết, hoặc bị nhốt ở dị giới.”
“Vậy trước kia làm sao em quay về được?”
“Bài học đầu tiên của bọn em là làm sao để tìm được đường trở về từ thế giới khác, em học tốt hơn một chút mà thôi.” Thời Sênh siết tay hắn, “Có thời gian em sẽ nói kỹ với anh, ra ngoài đi đã.”
Phượng Từ gật đầu, con đường nhỏ màu trắng bạc biến mất, trước mắt lại khôi phục ánh sáng ảm đạm, cánh hoa mềm mại rũ xuống, lại trở thành đường khắc cứng ngắc.
Mấy ông lão rời khỏi tế đàn, vây lấy Thần Hành nói chuyện, Thời Sênh nắm tay dẫn Phượng Từ xuống.
Vài người tản ra để chừa một vị trí cho Thời Sênh: “Đám hải tặc nào mà lại to gan như thế?”
“Là… là một đội ngũ liên hợp của mấy đám hải tặc có danh tiếng.” Thần Hành chỉ vào màn hình thực tế ảo còn chưa tắt, điểm ra mấy đồ án nổi bật.
Thời Sênh đảo mắt qua mấy tinh hạm đó, “Tra ra cái gì?”
Thần Hành lập tức thay đổi hình ảnh, “Rất nhiều quyền hạn của em bị che chắn, chỉ có thể tra ra chúng xuất phát từ tinh vực Hắc Phong ở sau tinh hệ Xích Nguyệt.
Tổng chỉ huy tên là Mạc Thác, hắn đã từng đánh nhau mấy lần với Liên minh, là một người rất lợi hại.”
Thời Sênh nhìn người hiện ra trên màn