Phượng Từ hơi ngẩn ngơ, Thời Sênh xuống giường rót cho hắn một cốc sữa.
Phượng Từ ôm cốc sữa, uống xong mới quay đầu hỏi: “Tại sao em cứ thích cho anh uống sữa thế?”
“Không phải anh thích nó à?”
Phượng Từ nhìn cái cốc đã cạn đáy, trong miệng là hương sữa bò thơm nồng, nhưng hắn nhớ rõ… hình như cô ấy không thích hương vị này lắm.
Bởi vì hắn thích nên cô ấy cũng có thể tiếp nhận nó sao?
Thời Sênh mang cái cốc ra, thử hôn khóe miệng hắn, hương sữa đã hòa tan với vị máu nhưng vẫn có thể ngửi thấy nhàn nhạt, Thời Sênh sợ Phượng Từ lại nghĩ lung tung nên cố gắng chịu đựng sự khó chịu này.
“Còn làm nữa không?”
“Không muốn làm.” Phượng Từ nghiêng đầu.
“Nhưng thân thể của anh lại rất thành thật nha.” Thời Sênh cười sờ sờ xuống thân dưới của hắn, “Em sẽ nghiêm túc mà.”
Phượng Từ rùng mình một cái, tai lại hồng lên, cầm lấy tay cái tay đang nghịch ngợm của cô, “Bỏ… bỏ ra.”
“Rồi rồi rồi, bỏ thì bỏ, thật sự không làm à?”
“Không.” Phượng Từ nghiêng người vùi mình vào trong chăn.
Thời Sênh thở dài, nằm xuống cạnh hắn, Phượng Từ nằm quay lưng trằn trọc một lúc rồi lại xoay người, ôm cô vào trong lòng.
“Em sẽ đồng ý với bọn họ sao?”
“Cái gì?”
“Chuyện bọn họ nói ấy.” Đầu não gì gì đó, hắn cũng chẳng hiểu lắm.
“Nói thật, em không biết nữa.” Thời Sênh rúc sâu vào ngực hắn, “Đây không phải thế giới trò chơi, mỗi một biến số đều sẽ ảnh hưởng tới quyết định của em.
Nhưng anh phải nhớ kỹ, anh là của em, em sống anh sống, em chết anh chết.”
Tâm tình Phượng Từ chợt suиɠ sướиɠ hẳn, “Ừ, anh là của em, em sống anh sống, em chết anh chết.”
Không được tham dự vào quá khứ của em cũng chẳng quan trọng nữa, tương lai của em chỉ có thể có anh.
…
Mộ Bạch uống ly café mà Cát Na pha cho mình, soái khí và ưu nhã, làm bộ làm tịch như một quý công tử.
Cát Na trợn trừng mắt với hắn, tên này chẳng có tí tiết tháo nào mà còn giả vờ giả vịt.
“Cô Cát Na, hình như tôi không đắc tội gì cô mà?” Mộ Bạch buông ly café, giọng đầy ôn hòa.
Cát Na hừ một tiếng, vặn eo thon xoay người ra khỏi phòng.
Thật không hiểu tại sao tên này còn có thể sống sót từ tay vị kia của Thời gia, dùng plug in à?
Mộ Bạch đúng là dùng plug in thật, chẳng qua giờ kẻ buff cho hắn đã chẳng quan tâm tới hắn nữa, còn muốn gϊếŧ chết hắn.
Cesar ngẩng đầu lên từ một đống số liệu, nhíu mày hỏi: “Mộ Bạch, sao anh lại chạy thoát khỏi tay Linh thế?”
Mộ Bạch cười đến ôn hòa, “Cục trưởng Cesar, nếu anh nói cho chú, chú có đồng ý cho anh ở lại không?”
Cục quản lý thời không và Thời gia, đây là hai địa điểm an toàn duy nhất lúc này.
Thời Sênh chắc chắn sẽ không thèm quan tâm tới hắn, cho nên giờ chỉ còn Cesar và Cục quản lý thời không mà thôi.
Cesar tắt màn hình, đôi tay đan chéo, khóe miệng nổi một nụ cười bỉ ổi, tóc vàng kim sáng lòa cả mắt, “Vậy phải xem giá trị tin tức mà anh mang tới được bao nhiêu.”
Mộ Bạch nhìn thẳng vào mắt Cesar, cười: “Anh phải đồng ý với tôi trước thì tôi mới nói cho anh được.
Dù tin tức này không có giá trị thì những tin khác mà tôi có cũng nhất định có tác dụng.”
Một tên mặt cợt nhả, giống tên côn đồ.
Một tên mặt ôn hòa, như một quý công tử.
Hai người cứ nhìn nhau như thế một lúc lâu, bức tranh vô cùng hài hòa, nhưng thực tế thì cả hai đều đang chịu áp lực không nhỏ.
Cesar đã bị yếu thế ở chỗ Thời Sênh, giờ hắn không muốn cũng rơi vào thế yếu hơn so với Mộ Bạch.
Cho nên, khi Cát Na vào thì thấy Cục trưởng nhà mình và gã đàn ông giả tạo kia đang nhìn nhau rất “thâm tình”.
Cô ta mới chỉ ra ngoài có một lát thôi mà, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cát Na hắng giọng, vô tình cắt ngang bọn họ: “Cục trưởng, vừa rồi có tin tức báo về, hải tặc lại bắt đầu tới gần Lam Tinh.”
Cesar thu lại tầm mắt: “Cô ấy có phản ứng gì không?”
Cát Na chớp mắt, vài giây sau mới bừng tỉnh, “Tạm thời không có phản ứng gì, tinh hạm của cô ta vẫn ngừng ở đó.”
“Một con tàu?”
“Ừm, một con tàu.” Cát Na gật đầu.
Cesar thu lại nụ cười cợt nhả trên mặt: “Bên phía Đế Đô Tinh thì sao?”
Ánh mắt Cát Na hơi lóe lên: “Cục trưởng, những kẻ đó cùng lắm là chỉ tới để hò hét trợ uy thôi, ngài còn mong bọn họ sẽ giúp cô ta sao?”
“Thật ra bọn họ cũng muốn tới hò hét trợ uy lắm, nhưng