Em gái nhỏ nhìn chằm chằm bức ảnh trên điện thoại, phút chốc mở to mắt, “Bộ quần áo này thật là đẹp.”
Thời Sênh cầm lại điện thoại, nghiêm mặt, “Đi xuống lấy quần áo đi.”
“A?” Em gái nhỏ ngẩn ra, “Đi thật ạ? Anh ta sẽ không đùa chị chứ?”
Người đại diện nhà cô… ừm, tiếng tăm tệ hại, ai sẽ thật sự giúp chứ?
Thời Sênh nhìn qua, em gái nhỏ lập tức kinh sợ, vội đi xuống lầu lấy quần áo, còn nước còn tát.
Nhưng cô không ngờ thật sự sẽ lấy được quần áo, hơn nữa đối phương còn đưa danh thϊếp cho cô.
Em gái nhỏ choáng váng đi lên trên, “Chị Trình Hi, người đưa quần áo đưa danh thϊếp cho em, nói… nói muốn mời em làm người phát ngôn cho kiểu mẫu mới mùa xuân chỗ bọn họ.”
“A, trong hoạ có phúc, rất tốt.” Thời Sênh lãnh đạm đáp một tiếng “Đi thay quần áo đi, ôm nó có thể mặc vào à?”
“À, vâng, vâng…”
Thời Sênh cầm danh thϊếp kia nhìn một cái, con ngươi híp lại.
Cô có khả năng tiện tay nhặt được một sinh vật khủng khϊếp là… nữ chính rồi.
Cesar nói thế giới hiện thực cũng có nữ chính, hơn nữa không chỉ một.
Nhưng trong một khu vực, nhất định chỉ có một nữ chính.
Nữ chính tụ tập đông sẽ hỏng chuyện.
Nữ chính địa phương này quá nửa chính là tiểu bạch thỏ cô tiện tay nhặt được này.
Lạc quan như ánh nắng, tâm địa hiền lành, thỉnh thoảng mơ hồ, quan trọng nhất chính là, may mắn đến nghịch thiên.
Ban đầu cô nắm bắt lấy nhân vật này cũng “tốn chút sức” đạo diễn mới đồng ý cho cô ấy thử vai.
Ai biết vừa thử vai xong, đạo diễn liền đập bàn chính là cô ấy rồi.
Vận may này, trừ nữ chính ra còn có thể là ai?
Thời Sênh cũng chưa khẳng định hẳn, quyết định quan sát thêm.
Bộ quần áo đối phương đưa đến là một bộ váy màu trắng, đơn giản tự nhiên.
Váy không theo luật lệ gì cả, bên eo dùng tua cờ làm đai lưng, lúc đi lại vô cùng phóng khoáng, rất hợp với nước da của em gái nhỏ.
Cô mặc trên người nhìn rất tươi mát đáng yêu, giống như đặt may theo yêu cầu vậy.
Bên trong còn đưa cả giày và đồ trang sức nhỏ, rõ ràng là một bộ.
Em gái nhỏ đi từ phòng thay đồ ra, ánh mắt bốn phía liền gắn lên người cô.
Vừa rồi nghe cô ấy nói không mang quần áo tới, bọn họ còn cười trên sự đau khổ của người khác.
Ai biết người ta chớp mắt sẽ mặc một bộ lễ phục như vậy đi ra.
“Có đẹp không?” Em gái nhỏ đứng trước mặt Thời Sênh, thấp thỏm hỏi.
“Ừm.” Thời Sênh chụp ảnh cho cô ấy, “Em có weibo không?”
“A?” Em gái nhỏ ngẩn ra gật gật đầu, “Có… chỉ là không thường dùng.”
Thời Sênh vừa biên soạn, vừa nói: “Nếu như có weibo cá nhân, có cái gì không thể để người khác nhìn thấy thì mau xóa đi.
Bắt đầu từ hôm nay, em phải làm cho tốt… cuộc sống không có sự riêng tư.”
Em gái nhỏ vội lấy điện thoại ra, xoá mấy tin weibo phía trên đi, sau đó dựa theo Thời Sênh nói đổi tên thành tên của cô… Nguyên Nhược Lạp.
Không biết thế nào đã có người đăng ký rồi.
Cô xoá tới xoá lui, liên tiếp sửa mấy lần, đều có người đăng ký rồi.
Nguyên Gia Nhược Lạp.
Em gái nhỏ cuối cùng cũng đổi xong tên, follow người đại diện nhà mình, một dòng tag lập tức nhảy ra.
Trình Hi V: Cảm ơn @Phỉ Vũ đã tài trợ, miễn phí quảng cáo không cần cảm ơn, @Nguyên Gia Nhược Lạp, nghệ sĩ nhà tôi, sau này xin quan tâm hơn.
Mọi người anti tôi không sao, nhưng xin mọi người chú ý một chút, em gái nhỏ người ta thuần khiết.
Để cho tôi biết có người giở trò quỷ ở sau lưng, tôi bảo đảm cảnh sát mạng sẽ đến nhà mời mấy người uống trà.
[Hình ảnh] [Hình ảnh]
Hình ảnh đầu tiên là ảnh của em gái nhỏ, lễ phục màu trắng.
Em gái nhỏ khẽ cúi đầu, trên mặt mang vẻ xấu hổ, ngượng ngùng nhút nhát nhìn ống kính, ánh mắt bắt hình vô cùng đẹp, hoàn toàn là một tiểu tiên nữ.
Không thể không nói, Nguyên Nhược Lạp vô cùng ăn ảnh.
Vừa rồi là tấm ảnh chụp nghiêng mặt bình thường, đã khiến không ít người bị thu hút rồi.
Lúc này tấm ảnh này rất được yêu thích.
Nguyên Nhược Lạp nhìn fan mới của mình tăng lên không ít, từ đầu tới cuối đều lờ mờ.
Tiểu Lang Quân Tô Gia: A a a a, tiểu tiên nữ đáng yêu quá.
Điền Xán Xán: Sao lại nghĩ không thông đi theo Trình Hi như vậy?
Hắc, Tiểu Ca Ca: Có người tặng quần áo cho cô ấy thật à? Hôm nay đúng là mở mang tầm mắt rồi,