hời điểm hiện tại khi cô tới đây, chính T là thời điểm nam chính bảo cô đi hù
dọa nữ chính.
Tối hôm qua cô đã dọa nữ chính một lần, chỗ của cô hiện tại là ở trên lầu phòng nữ chính, đêm nay cô còn phải đi dọa nữ chính, để cho nam chính làm hắn hùng cứu mỹ nhân, thuận tiện lăn lên giường.
Thời Sênh có một chút thẹn thùng, nam chính này là ma háo sắc sao?
Trong đầu toàn là làʍ ŧìиɦ, thấy nữ chínhăn hắn muốn làʍ ŧìиɦ, thấy nữ chính uống sữa tươi hắn cũng muốn làʍ ŧìиɦ, nói chung đây là một quyển truyện ma bất cứ lúc nào chỗ nào cũng đều có thể động dục.
Đặt tên cho quyển sách này có thể gọi là – Chồng ma à, đừng dừng lại!
Nam chính của quyển sách này háo sắc đến mức thiên hạ Vô địch, làm gì có nam chính nào cả ngày chỉ nghĩ đến làʍ ŧìиɦ? Còn cố ý để cho ma đi hù dọa nữ chính người ta chứ.
Để được làʍ ŧìиɦ, nam chính cũng quá liều Imạng.
Về sau còn vì để cho nữ chính ghen, lại gần gũi Ninh Oanh, làm cho Ninh Oanh hiểu lầm, rồi lại tại thời điểm mà cô hạnh phúc nhất, cho cô một kích trí mạng, cuối cùng làm cho cô rơi vào cái kết cục kia.
Sai.
Ninh Oanh cũng đã tan thành mây khói, còn có thể có cơ hội để hối hận sao?
Hệ thống, mi lại có BUG rồi!
[…] Chủ nhân đã từng nói qua, không thể trả lời mấy vấn đề này của cô ấy, nếu không sẽ bị lộ tẩy hết, nó làm bộ như mình không nghe thấy, nó không nói lời nào.
Làm ma có một điểm vô cùng không tốt đó chính là ánh mặt trời quá gắt thì không thể đi ra ngoài.
Thời Sênh nhìn ánh sáng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, dù cô trốn ở khoảng cách rất xa cũng có thể cảm giác được nhiệt độ nóng cháy.
Cô dạo qua một vòng quanh ngôi nhà này, kết quả phát hiện trong góc của phòng khách có một con ma nhỏ ngồi chồm hổm ở phía trước, đang mở to mắt nhìn cô.
Nếu như là dáng vẻ của ma lúc bình thường, thật ra cũng không quá đáng sợ, gần giống người bình thường, đặc biệt là ma trẻ con, nhìn còn đáng yêu hơn đứa bé bình thường.
“Nhóc cũng là ma à?” Thời Sênh nhàm chán bay tới bên cạnh nó: “Nhỏ như vậy đã phải chết, chết như thế nào?”
Con ma nhỏ không hé răng nói câu nào, tại thời điểm Thời Sênh xoay qua chỗ khác, trên mặt mi đột nhiên bắt đầu thất khiếu” chảy máu, tròng mắt lõm vào bên trong, trở nên trống rỗng, da thịt thối rữa, dường như bên trong còn có những con trùng nhỏ màu trắng bò tới bò lui.
*Thất khiếu: Bao gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
Thời Sênh: “…” Một câu không hợp liền trở mặt?
Giống như là đừng có nói chuyện với bản cô nương Vậy.
Thời Sệnh nhớ lại nguyên chủ làm như thế nào để hù dọa nữ chính, lập tức thay đôi thành một dáng vẻ còn đáng sợ hơn.
Cậu nhóc ma kia oa một tiếng khôi phục lại dáng vẻ trắng nõn, lui đến bên trong góc tường đau lòng khóc râm rứt.
Mẹ ơi, con ma này đáng sợ quá.
Thời Sênh lườn một cái, đúng là trẻ con.
Thời Sênh không ở để ý đến con ma nhỏ đó nữa, một mình chạy đến cửa phòng chơi trò đi xuyên tường.
Đợi đến khi mặt trời xuống núi, Thời Sênh lập tức bay ra ngoài, bên ngoài là một tiểu khu, nhìn rất cũ kỹ, cô bay tới cửa tiểu khu, đúng lúc nhìn thấy nữ chính trở về.
Mặc trên người một bộ quần áo thể thao nhẹ nhàng thoải mái, gương mặt đáng yêu, lúc cười có hai cái má lúm đồng tiền, đặc biệt ngọt ngào.
Nhưng mà nụ cười của cô có chút miễn cưỡng, rõ ràng là tình trạng không tôt.
Theo ngay phía sau cô chính là nam chính Nạp Lan Anh.
Nhưng hình như nữ chính không biết nam chính đi theo cô, chào hỏi người trong tiếu khu như thường lệ, lên lầu.
Nạp Lan.
Ảnh không đi cùng nữ chính, ngược lại đi tới trước mặt Thời Sênh, mặt lạnh phân phó.
“Hôm nay cô lại tiếp tục đi hù dọa cô ấy.”
Ma khí trên người hắn rất nặng, thời điểm hắn đến gần, cho dù bây giờ Thời Sênh không cảm giác được nhiệt độ, cũng cảm thấy lạnh.
“ờ.” Thời Sênh lên tiếng.
Nạp Lan.
Ảnh vuốt lại tóc giương cao cằm lên, đi về phía nữ chính.
Thời Sênh vuốt cằm nhìn bóng lưng Nạp Lan Ảnh, bị một con ma háo sắc như thế nhìn trúng, nữ chính cũng rất đáng thương.
Buổi tối, Thời Sênh đi đến nhà An Tố, An Tố đang tăm, cô trực tiếp tắt điện đi.
Gần đây An Tổ gặp phải không ít chuyện kỳ lạ, lúc này đột nhiên bị cúp điện, đáy lòng An Tổ hơi sợ hãi, đi chầm chậm trong phòng tắm một lúc lâu mới cầm điện thoại di động chiếu ra ngoài.
Ánh sáng yếu ớt đảo qua ban phía, An Tố không nghe thấy động tĩnh gì, mới trùm khăn tắm đi ra khỏi phòng