Tống Nhã nhìn ngón tay mình, khóe miệng kéo lên châm biếm, thờ ơ nói: “Anh Kiều không phải là cảm thấy Tưởng Húc không có ở đây, là anh có thể bước chân vào cái giới này chứ?”
“Vậy tôi chỉ có thể nói, anh Kiều đúng là ngây thơ, thật sự nghĩ ai cũng có thể ăn được bát cơm này sao?” Tống Nhã giơ bàn tay được chăm sóc khéo léo ra, dường như muốn sờ vào Kiều Khanh.
Cô ta còn chưa động đến cổ áo Kiều Khanh, tay đột nhiên bị người nắm lấy, vặn lên trên.
“Rắc rắc!”
“A!”
Tống Nhã bị đau, kêu thảm thiết.
Gương mặt xinh đẹp bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, lộ ra có chút khó coi.
Thấy rõ người nắm tay mình là ai, Tống Nhã giống như mất khống chế gào lên với cô, “Trình Hi, cô bỏ tay ra cho tôi!!”
Mặt Thời Sênh đóng băng, trong con ngươi đen nhánh không có ánh sáng, dày đặc như mực.
Lúc cô nhìn chằm chằm ai, cảm giác khủng bố lập tức ập đến.
Câu nói tiếp theo của Tống Nhã, như bị mắc kẹt lại, không thể nào nói ra được.
Đại khái sau mười mấy giây, Thời Sênh ghét bỏ buông tay ra, rút khăn giấy mang bên người ra lau lau, ánh mắt dửng dưng liếc cô ta, “Tống Nhã, khoa tay múa chân với người của tôi, rất thoải mái sao?”
Tống Nhã che cái tay không biết có phải là gãy xương rồi không, đau đến toát mồ hôi lạnh.
Người phụ nữ này sao lại khoẻ như vậy, bóp một cái thế mà tay cô ta đã hoàn toàn không cử động được rồi.
Nhưng cô ta làm sao có thể thua khí thế trước mặt Thời Sênh.
Tống Nhã cố nén đau, đứng thẳng lưng, “Trình Hi, cô tưởng mình là cái thá gì chứ? Một câu nói của tôi, cô có tin tất cả những gì thuộc về cô đều dã tràng xe cát không hả.”
“Vậy thì cô có bản lĩnh lớn đấy.” Thời Sênh xem thường.
“Sợ rồi hả?” Tống Nhã tiến gần Thời Sênh, hạ thấp giọng, trong giọng nói tràn đầy hung ác, “Lúc đầu tôi có thể khiến cô rời khỏi giới diễn viên, hôm nay cũng có thể khiến cô không làm được người đại diện như thế.
Cô leo đến vị trí này không dễ dàng nhỉ?”
Năm đó Trình Hi và Tống Nhã cùng nhau ra mắt.
Trình Hi vượt Tống Nhã khắp nơi.
Thấy Trình Hi sắp một bước lên trời, Tống Nhã đương nhiên không chịu, vì vậy mới có cái màn kịch huỷ hoại nhan sắc của Trình Hi kia.
Sau đó Tống Nhã dùng đủ mọi cách, cuối cùng đánh bật Trình Hi ra khỏi giới diễn viên.
Trong danh sách kẻ thù của Trình Hi, có thể nói Tống Nhã cũng coi như là một nhân vật quan trọng.
Tuy nhiên Trình Hi không phải là muốn báo thù, nguyện vọng của cô là trở thành người đại diện giỏi nhất.
“Vậy cô rất giỏi đó.” Thời Sênh kéo khoảng cách với Tống Nhã, trên mặt vẫn không có thay đổi gì, giống như lời Tống Nhã nói chỉ là thời tiết hôm nay không tệ, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.
Tống Nhã kinh ngạc trước sự thản nhiên của Thời Sênh, nhưng rất nhanh cũng hiểu, cô đã không phải là Trình Hi nhiều năm trước.
Nhưng cô ta cũng không phải là Tống Nhã nhiều năm trước rồi.
Tống Nhã nghiến răng, “Vậy chúng ta cứ chờ mà xem.”
Lúc Tống Nhã xoay người, Thời Sênh đột nhiên ra tay, trước ánh mắt kỳ dị của mọi người, hất Tống Nhã xuống đất.
Cô cúi đầu nhìn Tống Nhã sắc mặt tái xanh, đáy mắt như toát ra lửa giận, “Cô Tống, cô bất kính với tôi, đây chính là kết cục.”
Lời này nói ra rồi, cả phòng chờ đều yên lặng như tờ.
Có người di chuyển ánh mắt lên người Kiều Khanh.
Hắn chỉ im lặng nhìn, tư thế cũng vẫn duy trì dáng vẻ vừa rồi.
Một người phụ nữ ra mặt vì mình, hắn lại vẫn có thể bình tĩnh như vậy?
[…] May mà đây là thế giới hiện đại, cái này mà đổi thành thế giới gϊếŧ người không phạm pháp, cô không biết gϊếŧ bao nhiêu lần rồi, vui mừng đi loài người.
Chuyện Thời Sênh đánh Tống Nhã, lập tức được đưa lên đầu trang.
#Trình Hi lại đánh người#
#Trình Hi – Tống Nhã Phượng hoàng quyết#
Tiểu Phong Phong: “Phượng hoàng quyết” vẫn đang chọn vai, Trình Hi đã bắt đầu động thủ đánh người rồi, cầu ám ảnh tâm lý của đạo diễn.
Hắc, Tiểu Ca Ca: Không đúng a, Nguyên Nhược Lạp hôm nay đang quay phim, tôi vừa mới xem weibo của cô ấy.
Trình Hi đi đến hiện trường thử vai của “Phượng hoàng quyết” làm gì? Cô ta thật sự dẫn người mới rồi?
Dạ Sắc Liêu Nhân: Nếu cô ta thật sự dẫn người mới vào tổ, “Phượng hoàng quyết” lại là vở kịch lớn rồi, hóng!
…
Tống Nhã bởi vì tay bị thương, trợ lý phải đưa cô ta đến bệnh viện.
Nhưng Tống Nhã là đến thử vai nữ chính, bây giờ cô ta đi rồi, có thể