Thời Sênh nằm trong vòng tay bao bọc rộng lớn của biển cả, tiến hành phân tích tỉ mỉ ký ức của nguyên chủ.
Cô phát hiện ký ức của nguyên chủ thực ra có tính gián đoạn, ví dụ như cô nhớ mình phải đi làm nhiệm vụ gì, nhưng lại không nhớ được nội dung cụ thể của nhiệm vụ.
Người làm tử sĩ như cô ấy, ký ức đều không thuộc về riêng mình, cho nên nguyên chủ có hiện tượng ký ức không đầy đủ cũng là chuyện hết sức bình thường.
Bây giờ cô chỉ nhớ được mình phải đi đến thành Lung Yên xem mẫu đơn nở rộ một lần, hoàn toàn không nhớ tại sao mình phải đi đến đó xem mẫu đơn nở rộ nữa.
Có một câu chửi thề không biết có nên nói hay không.
Lật bàn!!!
Vốn dĩ đã không có kịch bản, lại còn vớ phải một nguyên chủ ký ức cũng không đâu vào đâu thế này thì phải chơi thế nào? Chơi thế nào đây!!!
[Ký chủ lợi hại như vậy cơ mà, cho dù không có ký ức thì cô cũng chơi được thôi.] Hệ thống ở một bên cười trên nỗi đau khổ của người khác.
“Nhị Cẩu Tử ngươi câm miệng lại cho ông!” Thời Sênh gào xong, đã nhìn thấy con cá mập bên kia tiến lại gần với tốc độ 240km/h, nước biển bị tách đôi, sóng dạt sang hai bên.
Đúng là một con cá mập kiên nhẫn.
Thời Sênh móc thiết kiếm ra, bật người nhảy lên, thiết kiếm bay vèo một cái lên không trung.
Tốc độ của cá mập quá nhanh nên không gϊếŧ được, chỉ văng thẳng về phía xa, biến mất trong đại dương mênh mông, chỉ còn lại những vòng gợn sóng trên mặt biển.
Thời Sênh trèo lên thiết kiếm, để thiết kiếm tự bay.
Bây giờ cô không muốn làm gì hết, mẹ kiếp, chỉ muốn thăm hỏi tổ tông 18 đời nhà đầu não.
Con cá mập thiểu năng đó không biết đã đưa cô đến nơi quỷ quái nào, thiết kiếm bay suốt ba ngày liền vẫn không nhìn thấy bờ.
Ngày thứ năm, cuối cùng cũng nhìn thấy bờ, bên kia hình như có một làng chài nhỏ.
Thế giới này không có yếu tố huyền huyễn, cho nên Thời Sênh tìm một chỗ không người đáp xuống, tự thay thuốc trên vết thương cho mình, sau đó thay một bộ y phục sạch sẽ, rồi mới đi vào làng chài nhỏ đó.
Điều kỳ lạ là, trong làng chài cũng không có một bóng người, hay nói cách khác, ngay cả động vật sống cũng không thấy có.
Cả thôn bao trùm bởi bầu không khí u tịch chết chóc.
Thời Sênh đi từ đầu thôn đến cuối thôn, cũng không nhìn thấy bất kỳ sinh vật sống nào.
Cô đành phải từ bỏ ý định đi hỏi đường, chuẩn bị tiếp tục bung lụa – bay loạn.
“Vèo!”
“Vèo vèo!”
Mưa tên từ bên trái cô bắn tới, động tác Thời Sênh tránh né tên quá mạnh, khiến cho vết thương đằng sau lưng bị động, đau đến nghiến răng nghiến lợi!
Mẹ kiếp!
Tên thiểu năng nào tập kích ông đấy!
Cô quay người lại chém một kiếm về hướng căn nhà tranh ở bên kia, mũi tên bay được nửa đường, gặp phải kiếm khí, bị vùi trong không khí.
Kiếm khí sắc nhọn lướt ngang qua.
Căn nhà tranh nhỏ bỗng chốc tan tành, mấy bóng đen bị đánh bay, rồi rơi phịch xuống đất, bụi bay mù mịt.
Thời Sênh dùng thiết kiếm đâm xuống dưới đất, giơ tay ra sờ sau lưng, mẹ kiếp, lại nứt ra rồi.
Hình như khả năng hồi phục của cơ thể này vô cùng chậm, cho dù dùng thuốc của cô cũng không được.
Thời Sênh nhìn về phía tên thủ phạm đầu sỏ làm vết thương của cô bị nứt ra, đó là mấy tên nam nhân mặc y phục bình thường, trong ký ức của nguyên chủ có họ.
Đó là người của Cửu hoàng tử…
Cửu hoàng tử ở đây sao???
Mấy người bên đó trèo lên, ai nấy đều đầy vẻ hoảng sợ, vừa rồi cô ta mới chỉ tùy tiện khua kiếm một cái, tất cả bọn họ đã bị quật ngã xuống đất rồi.
Thời Sênh híp mắt, lúc lắc kiếm, đi về phía mấy người đó dưới ánh mắt sợ hãi của họ.
[Ký chủ, gϊếŧ người rất dễ vi phạm phép tắc của không gian.] Hệ thống nhắc nhở Thời Sênh.
“Vậy sao?” Thời Sênh chậm rãi đáp lại, nhưng động tác tay không hề có ý ngừng lại chém về phía đám người đó.
[…]
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp làng chài nhỏ.
Thời Sênh giẫm lên một cái xác, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, vẻ mặt khinh miệt, “Có bản lĩnh thì ra đây gϊếŧ ta đi này.”
Cô có điên mới đi bỏ qua cho những kẻ muốn gϊếŧ mình.
[…] Ký chủ cô sẽ bị sét đánh đó.
Thời Sênh tiếp tục ngẩng lên nhìn trời, bầu trời trong xanh, không hề có dấu hiệu sắp có sét đánh xuống.
Mũi thiết kiếm chạm xuống đất, cô cầm chuôi kiếm, nhẹ nhàng chuyển động, thiết kiếm tỏa ánh sáng ra bốn phía.
Đáy mắt thiếu nữ lóe lên ánh sáng loang lổ nhiều màu, cũng khiến khuôn mặt cô