“Ngươi định không khách khí như thế nào?” Thời Sênh nhíu mày, con ngươi cô khẽ chuyển động, không biết nghĩ đến đâu, bỗng nhiên chuyển chủ đề, “Các ngươi muốn xem thì cho các ngươi xem.”
Huyền Trần híp mắt lại.
Thời Sênh vén tóc sang một bên, kéo cổ áo ra để lộ phần gáy.
Cô quay một vòng trước mặt mọi người, trên phần gáy trắng nõn không hề có dấu vết gì.
Đúng là không phải người trong phủ Thất hoàng tử…
Ở thời đại này rất khó xóa hình xăm, trừ khi là cắt miếng thịt đó đi, nhưng nhìn phần da trắng nõn mịn màng trên gáy đó của Thời Sênh, đâu có giống như từng bị gọt da cắt thịt.
Cô muốn xóa một hình xăm đâu có phí sức như vậy.
“Bây giờ nhìn thấy hết rồi đấy, vậy thì chúng ta… đánh nhau đi!” Thời Sênh phất tay áo, cười âm hiểm, “Dù sao sự trong sạch của nữ nhân cũng không thể tùy tiện để cho người khác xem như vậy được đúng không nào?”
Mọi người: “…” Tại sao chỉ một chốc đã nhảy sang chuyện đánh nhau rồi?
Mục đích ngươi cho chúng ta xem chính là để đánh nhau thôi sao?
Thời Sênh quăng thiết kiếm xông thẳng về phía Vinh tướng quân nọ.
Muốn dồn cô vào chỗ chết đúng không?
Ông đây gϊếŧ ngươi trước!
Hiển nhiên Vinh tướng quân cũng ngơ ngẩn như đám bia đỡ đạn, không ngờ Thời Sênh lại nói ra tay là ra tay ngay, phản ứng cũng chậm chạp.
Khi thiết kiếm xé gió lao tới, ông ta mới khó khăn tránh ra, nhưng cánh tay đã bị rạch một vệt.
Hắn rút thanh bội đao ra ngăn chặn đòn tấn công thứ hai của Thời Sênh, thiết kiếm chém xuống còn kèm theo cả luồng khí lạnh.
“Keeng!”
Vinh tướng quân trợn trừng mắt, vẻ mặt không thể tin được, sao có thể… Nhìn thấy thiết kiếm sắp tiến đến một lần nữa, Vinh tướng quân lăn xuống đất, nhanh chóng dựa sát vào đội quân Yên Loan ở bên cạnh.
Sắc mặt Yên Loan đen lại.
“Lên, tiến lên, gϊếŧ chết cô ta cho ta!” Vinh tướng quân gào lên với đám binh sĩ ở bên cạnh đang sợ hãi không dám tiến lên, “Lũ thùng cơm các ngươi, lên hết cho ta! Ai gϊếŧ được cô ta bổn tướng quân sẽ thăng chức cho người đó.”
Có lẽ những người đó bị câu nói thăng quan tiến chức hấp dẫn, nên cố khống chế nỗi sợ hãi, xông về phía Thời Sênh, trong cơn hỗn loạn, đám thích khách rời đi khi nãy không biết lại chui từ đâu ra, một lần nữa phát động tấn công.
Thời Sênh xử lý đám binh sĩ bên cạnh, nhìn sang một tên thích khách cách cô không xa, “Mẹ kiếp, các ngươi ăn hôi nhé!”
“Cô nương, đây không phải là ăn hôi, chúng tôi cũng được coi là đang giúp cô đúng không?” Tên thích khách gϊếŧ một tên binh sĩ, dừng lại nói với Thời Sênh, “Người đông sức mạnh, cô nương thấy sao?”
“Có được tiền không?”
Tên thích khách trầm xuống, “Cô nương, nếu chúng tôi có tiền thì còn cần làm cái nghề này làm gì, lúc nào cũng có nguy hiểm, còn không biết mất mạng lúc nào.”
Thời Sênh nhíu mày, “Chẳng phải là làm sát thủ rất nhiều tiền sao?”
Tên thích khách tiếp tục trầm xuống, “Tiền đó đều là của tổ chức.”
Thời Sênh ung dung, “Tổ chức các ngươi thế là không được, chi bằng về tạo phản đi rồi tự mình làm lão đại.”
“Nhưng ta…”
“Lão đại! Các người đang nói gì đó…” Một tên thích khách khác từ bên cạnh xông tới, đẩy tên binh sĩ đang định tập kích ở bên cạnh ra, khẩn cấp gào lên, “Bây giờ chúng ta đang làm chính sự, muốn nói thì ra ngoài rồi nói đi.”
“… Chính là lão đại đó.” Tên thích khách bổ sung thêm vế sau cho câu nói khi nãy.
Thời Sênh: “…” Đại ca không dễ làm mà.
Tên thích khách vừa xông đến đầu óc mơ hồ, mẹ kiếp, họ còn đang đánh nhau, hai người này lại dừng lại nói chuyện cái gì không biết nữa.
Nói cái gì mà nói!
Họ quen biết nhau sao?
Được thôi, cũng không hẳn là dừng lại, họ vừa nói chuyện, nhưng đồng thời cũng vừa gϊếŧ người, cùng lúc làm được hai việc, cũng trâu bò ra trò đấy.
“Nói chuyện tạo phản.” Lão đại giơ tay kẹp chặt tên binh sĩ xông đến, rồi đá mạnh hắn ra.
“Hả?” Tạo phản? Tạo phản ai chứ?
Lão đại bị bệnh tâm thần phân liệt rồi sao?
“Tại sao các ngươi lại muốn gϊếŧ công chúa Ngưng Hoan?” Vẻ mặt Thời Sênh chán ghét, “Hơn nữa còn là ở trong thành, não bị úng nước à?”
“Cầm tiền của người ta rồi thì phải làm việc cho người ta chứ sao.
Khi chúng ta nhận được nhiệm vụ này thì họ đã vào thành rồi.” Giọng nói lão đại tràn ngập sự âu sầu, sau cùng nhấn mạnh, “Là não của người thuê chúng tôi bị úng nước mới đúng.”
Tên thích khách ở bên cạnh sốt ruột giậm chân, “Lão đại, đừng nói nữa… các anh em khác sắp không chống đỡ được nữa rồi.”
Lão đại liếc nhìn sang bên cạnh, quay đầu nhìn Thời Sênh, đôi mắt để lộ bên ngoài tràn ngập sự sùng bái, “Ài, cô nương, cô tấn công thêm một lần nữa đi.”
Quét một cái là một mảng, tung hoành giang hồ bao năm nay, hắn chưa bao giờ gặp được một cô nương nào lợi hại đến vậy.
“Nhức tay.” Thời Sênh cầm kiếm, “Tự các ngươi đánh đi.”
Lão đại: “…”
Lão đại thấy các huynh đệ của mình thực sự sắp không chống được nữa, vội vã rời khỏi bên cạnh Thời Sênh, đi giúp đỡ người của hắn.
Ừm, thực lực của vị lão đại này quả thực rất khá.
“Hồng Cẩm, đi theo ta.” Thanh âm nam tử vang lên phía sau.
Không biết Huyền Trần đã đi đến phía sau cô từ lúc nào, giờ đây đang nhìn cô với ánh mắt thâm trầm.
Thời Sênh liếc nhìn hắn một cái, phất tay áo một cái rồi rút kiếm, “Đợi ta gϊếŧ thêm một đợt nữa đã.”
Huyền Trần: “…”
Hắn trợn trừng mắt đứng nhìn Thời Sênh xông vào đám người, tiếng gào thét bỗng nhiên tăng thêm không ít so với khi nãy.
Đến khi Thời Sênh xử lý xong một đám nữa, cô lui lại bên cạnh Huyền Trần như không liên quan gì, vừa chỉnh trang lại y phục, vừa nói: “Đi thôi.”
Trong lòng Huyền Trần đã không biết nói gì, nhưng bên ngoài vẫn không thể hiện gì, xoay người đưa cô rời đi.
Người bên phía Yên Loan đánh nhau kịch liệt, không chú ý đến họ, nhưng vị công chúa Ngưng Hoan vẫn đang ở trong kiệu xe đã chú ý đến.
Bên ngoài đánh nhau ầm ĩ dường như cũng không hề ảnh hưởng đến cô ta.
Nước Yên thật thú vị.
…
Huyền Trần đưa Thời Sênh ra khỏi thành, đội quân phía sau rất yên tĩnh, nhưng vẫn có thể nhìn ra được vừa có đánh đấm.
Có cỗ xe ngựa được vây quanh, nhìn bề thế đã biết người bên trong là ai.
Huyền Trần dẫn cô đến đó.
Người vây quanh cỗ xe ngựa lập tức tránh sang một bên.Huyền Trần giơ tay lên khom lưng xuống, “Điện hạ, thuộc hạ đã đưa người đến rồi.”
Bên trong cỗ xe ngựa hồi lâu vẫn chưa có động tĩnh gì.
Huyền Trần đợi giây lát, rồi quay sang nói với Thời Sênh, “Điện hạ ngủ rồi, ngươi đợi đi.”
Thời Sênh: “…” Được lắm, ở đằng kia còn đang đánh nhau, vậy mà vị này lại ở đây ngủ được cơ đấy.
Tiếng đánh đấm trong thành dần nhỏ đi rồi dừng hẳn, đám thích khách đó chạy thục mạng trốn ra ngoài thành, chỉ chớp mắt đã biến mất trong rừng cây.
“Có lẽ là người của Thanh Phong Đảng, khinh công của chúng rất lợi hại.” Tử Kinh không biết chui ở đâu ra, “Nhưng tại sao chúng lại muốn ám sát điện hạ?”
“Người muốn ám sát điện hạ không phải là Thanh Phong Đảng.” Huyền Trần trầm giọng nói.
“Uầy, tức là vừa nãy có hai nhóm người ám sát sao?” Một nhóm ám sát công chúa Ngưng Hoan, một nhóm ám sát Cửu hoàng tử… còn có một nhóm người ám sát cô, nhưng chuyện đó không quan trọng.
Thất hoàng tử và Yên Loan rất trùng hợp lại đụng trúng nhau, cho nên mới xảy ra tình huống như vừa nãy.
Thời Sênh bị Huyền Trần chặn lại, vừa nãy Tử Kinh không nhìn ra, lúc này nghe giọng của Thời Sênh, hắn mới giật mình, “Sao ngươi lại ở đây?”
“Tại sao ta lại không thể ở đây?”
“Huyền Trần, cô ta…”
Huyền Trần giơ ngón tay lên, ra hiệu cho hắn yên lặng.
Tử Kinh lập tức ép giọng thấp xuống, “Huyền Trần, vừa nãy cô ta có xung đột với đám người Cửu hoàng tử, bây giờ lại xuất hiện ở đây, liệu có gây thêm rắc rối cho điện hạ không?”
Không đúng, đó vốn dĩ không phải là xung đột.
Như vậy phải gọi là khiêu khích mới