Ba ngày sau, Yên Thu cầm chiếc khăn lụa trắng trống không, nhìn nữ tử ở trước mặt, “Đây là chim uyên ương ngươi thêu sao?”
“Không thêu được.” Thời Sênh nói thật.
“Vậy ngươi cảm thấy ta giữ ngươi ở lại bên cạnh có tác dụng gì?” Nam nhân dường như đang cười, nhưng trên mặt hắn không hề có bất kỳ biểu cảm nào chứng minh hắn đang cười.
Thời Sênh nghiêm chỉnh nói: “Gϊếŧ người phóng hỏa?”
Huyền Trần: “…”
Yên Thu như bị chọc cười, khóe miệng hơi mím lại cong lên, vẻ lười biếng trên khuôn mặt càng rõ rệt hơn, giống như một chú mèo cưng lớn.
Gió mát bốn phía xung quanh chầm chậm chuyển động, xuyên qua mái tóc hắn, trong không khí dường như cũng đã nhuốm đầy sự biếng nhác đó.
Yên Thu đặt chiếc khăn tay trắng xuống, không hề có vẻ tức giận, “Chuẩn bị đi, lát nữa đi cùng ta ra ngoài.”
Huyền Trần: “…” Điện hạ định làm gì chứ?
Yên Thu cầm lấy thiết kiếm trên mặt bàn, trả lại cho Thời Sênh, “Kiếm tốt lắm, đáng tiếc là quá gây chú ý.”
Thời Sênh nhận lấy kiếm, vạch ra một đường trong không khí, “Gây chú ý mới là ưu điểm của nó.”
Nó vốn nên chói mắt như vậy.
Không phải chìm trong trần ai, không phải thu lại vẻ sắc bén của mình.
Yên Thu không biết nghĩ đến điều gì, hơi nhướng mày, khóe môi cong lên như có như không, áo bào màu vàng kim dường như đang phát sáng, cảnh tượng xung quanh dường như cũng đang sáng lấp lánh theo.
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn hắn.
Yên Thu đối diện với ánh mắt của Thời Sênh, trong đôi con ngươi đen láy, Thời Sênh không nhìn thấy bất kỳ sự ấm áp nào, chỉ có ánh sáng lạnh lẽo giảo hoạt như loài hồ ly.
Chẹp…
Sao lại khó chơi như vậy chứ.
…
Cảnh tượng Thất hoàng tử Yên Thu xuất hành có thể nói là vô cùng “mượn thế hϊếp người”, chỉ cần nhìn thấy vẻ hào nhoáng phô trương đó, người ta không cần nhìn cũng biết đó là ai.
Tất cả mọi người trên phố đều tự động nhường đường cho hắn.
Khuỷu tay Yên Thu đặt trên cửa sổ xe, chống cằm, nhìn con phố vì sự xuất hiện của hắn mà trở nên tịch mịch đó.
Mùi hương thơm của đồ ăn vặt ở bên đường theo gió truyền tới.
Hắn bỗng nhiên đặt tay xuống vẫy vẫy.
Huyền Trần lập tức tiến lên.
Yên Thu nhíu mày một cái, “Gọi cô ta đến đây.”
Huyền Trần: “…” Bỗng nhiên có cảm giác bị ghét bỏ là sao nhể?
Huyền Trần cho người gọi Thời Sênh đang đi phía sau đến, Thời Sênh đi đến bên cửa sổ xe, “Làm gì thế?”
“Có nhìn thấy cửa tiệm đó không?” Ngón tay thon dài của Yên Thu chỉ vào một cửa tiệm cách đó không xa, bên ngoài cửa tiệm có người xếp hàng, vô cùng náo nhiệt.
“Làm sao? Ngươi muốn cướp à?” Thời Sênh liếc nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt.
Yên Thu: “…”
Hắn lấy tay ấn miệng, “Vào bên trong mua bánh nhân hạt sen.”
“Đại nam nhân như ngươi, ăn bánh ngọt cái gì chứ?”
Ánh mắt Yên Thu bỗng nhiên lạnh đi, ý tứ đó giống như là nếu ngươi không đi thì hôm nay đừng đi theo ta, sau này cũng đừng đi theo ta nữa.
Thời Sênh: “…”
Mẹ kiếp, cậy sủng nên kiêu thành tính luôn rồi à!
“Đưa tiền đây.” Thời Sênh giơ tay ra, “Ta nghèo lắm.”
Yên Thu nhíu mày, “Ngay cả chút tiền này mà ngươi cũng không nỡ.”
“Ta rất nghèo!” Thời Sênh lặp lại, đây là thời cổ đại, không phải thời hiện đại.
Thời cổ đại đâu có dễ kiếm tiền như vậy, trừ khi cô lên núi làm thổ phỉ.
Yên Thu kéo rèm cửa xuống phạch một cái.
Thời Sênh: “…”
Mẹ kiếp, bệnh quái gì vậy?
Thời Sênh giơ tay ra gõ cửa xe, “Ngươi còn muốn ăn không?”
“Hôm nay nếu ngươi không mua được thì đừng về phủ nữa.” Xe ngựa đột nhiên tăng tốc, lao nhanh về phía trước, người trên phố lần lượt tránh ra.
Thời Sênh ngẩn người đứng ở chỗ cũ, một lát sau mới nghiêng đầu nhìn Huyền Trần còn chưa đuổi theo kịp, “Điện hạ nhà các ngươi có phải bị bệnh không?”
Huyền Trần liếc nhìn cô một cái, nói lời dối lòng, “Điện hạ rất khỏe.”
Tuy hắn vẫn luôn cảm thấy điện hạ có bệnh, nhưng không thể nói ra được.
Hắn là người của điện hạ, cho dù điện hạ có bệnh thấm sâu vào trong xương cốt, hắn cũng không thể nói điện hạ có bệnh được.
Thời Sênh chen vào cửa hàng đông đúc đó, kết quả đến mấy người trước cô thì bánh đã bán hết, cửa hàng thông báo họ ngày mai lại đến, dường như mọi người cũng đã quen nên tự giác rời đi.
Cuối cùng Thời Sênh phải ra giá cao để mua lại một phần bánh từ một người khác.
Cô vốn đã không có nhiều tiền, lại cộng thêm còn phải đến y quán thay thuốc, phải tiết kiệm tiền, bây giờ còn có một tên thiểu năng cứ muốn tiêu tiền của cô, ép cô lên núi làm thổ phỉ.
Thời Sênh cầm thứ gọi là bánh nhân hạt sen đó, đuổi theo đội ngũ hộ tống Yên Thu.
Còn chưa kịp lại gần đã cảm thấy trong không khí có thành phần không