Bình thường bên cạnh Yên Thu lúc nào cũng có một đống người, chỉ có lúc bái đường đám Huyền Trần mới không được vào, có cơ hội tốt như vậy, không ra tay thì quá đáng tiếc.
Trừ đám thích khách do tên lão đại không đáng tin đó mang theo ra, đám thích khách còn lại rõ ràng là yêu nghề hơn nhiều, hơn nữa cũng lợi hại hơn nhiều.
Đám người Huyền Trần không thể thoát khỏi tay họ được.
Yên Thu chưa nói rời đi, Thời Sênh cũng để mặc cho hắn ngồi đó, có thích khách đến chỉ hai ba chiêu cô đã giải quyết xong, không bao lâu sau trước mặt Yên Thu đã chất mấy cái xác chết.
“Rút!”
Có lẽ là không thấy có hy vọng, nên đám thích khách ám sát Yên Thu rút lui trước.
Đám thích khách còn lại thấy đám người bên cạnh đã rút lui, lại thấy càng lúc càng có thêm nhiều người từ bên ngoài vào, nên họ cũng lập tức rút lui.
Cảnh tượng hỗn loạn dần yên tĩnh trở lại, một hôn lễ đang yên đang lành lại trở thành như vậy.
“Mau xem xem có ai bị thương không.”
“Lục soát tất cả mọi nơi trong phủ.”
Người trong phủ Cửu hoàng tử bận rộn phân phó hạ nhân, trước tiên là đưa những khách khứa bị sợ hãi đi, rất nhanh sau đó hỷ đường chỉ còn lại ít người.
Yên Loan mặt trắng bệch đi từ trong đám đông ra, chạy thẳng về phía Yên Thu chất vấn, “Thất hoàng huynh, lẽ nào huynh không nên giải thích với ta sao?”
Yên Thu mặt không đổi sắc ngẩng đầu lên hỏi, “Cửu hoàng đệ, đệ muốn ta giải thích cái gì?”
“Tên thích khách khi nãy đã nói gì với Hồng Cẩm bên cạnh huynh?” Yên Loan giơ tay lên chỉ vào Thời Sênh, “Cô ta và đám thích khách kia cấu kết với nhau đúng không? Còn nữa, trước kia Thất hoàng huynh nói không quen cô ta, nhưng sao bây giờ cô ta lại ở bên cạnh Thất hoàng huynh.
Chuyện cô ta ám sát đệ trước đây chẳng lẽ huynh không nên giải thích sao?”
Khi ở cổng thành, Huyền Trần phủ nhận cô ta không phải là người của phủ Thất hoàng tử, nhưng không bao lâu sau cô ta lại xuất hiện bên cạnh Yên Thu.
Hắn còn ngang nhiên đưa cô ta đi theo.
Yên Loan còn lâu mới tin chuyện Hồng Cẩm kia ám sát cô ta không liên quan đến Yên Thu.
“Đó chính là tên thích khách đại khai sát giới ở cổng thành kia lúc trước sao? Hóa ra cô ta lại có quan hệ với Thất hoàng tử…”
“Ài, vừa rồi ta cũng nhìn thấy cô ta nói chuyện với tên thích khách.
Thất hoàng tử đúng là ngày càng không coi vương pháp ra gì nữa rồi.
Nếu hắn trở thành thái tử thì nước Yên e là xong đời.”
“Loại người này phải bị bắt lại, bắt lại… mau bắt cô ta lại…”
Những người còn chưa đi nháo nhác lên tiếng.
Yên Thu đứng dậy, vạt áo màu vàng kim tung bay, ánh mắt hắn khẽ lướt qua những người có mặt, rõ ràng hắn còn chưa nói gì, nhưng mọi người có mặt đã có cảm giác như bị núi Thái Sơn đè nén.
Xung quanh nam tử như có thêm một lớp sương lạnh, vẻ lười biếng trên khuôn mặt hắn đã không còn từ lâu, chỉ còn lại sự hung tợn âm trầm, “Cửu hoàng đệ nói cô ta ám sát đệ, đệ có chứng cứ gì để chứng minh?”
Yên Loan dự định hôm nay lật ngửa bài, nói thẳng: “Khi đó ở cổng thành có bao nhiêu người như vậy, chính miệng cô ta đã thừa nhận.
Thất hoàng huynh, huynh sẽ không bao che cho cô ta đấy chứ? Hay chuyện ám sát đệ là do huynh sai khiến?”
“Hừ, Cửu hoàng đệ quá đề cao bản thân mình rồi, đệ đáng để ta phải ra tay sao?” Rõ ràng là Yên Thu đã tức giận, lạnh giọng châm chọc, “Đệ tưởng rằng mấy trò vặt vãnh đó có thể giấu được tất cả mọi người sao? Tự mình nghĩ xem, rốt cuộc là ai dồn đệ vào chỗ chết.”
Yên Thu nhấc chân rời đi, hắn đi hai bước, thấy Thời Sênh còn chưa đi theo, không khỏi quay đầu lại quát, “Làm sao, còn muốn ở lại đây nhận tội sao?”
Thời Sênh vô tội nhún vai, cái tật giận chó đánh mèo của ngươi bao giờ mới hết đây!
Yên Thu hừ lạnh một tiếng, ai kêu ngươi gây chuyện cho ta!
Muốn gϊếŧ người sao không biết che mặt lại?
“Đứng lại!” Yên Loan hét lớn, mạnh mẽ khí phách nói: “Thất hoàng huynh, chuyện ngày hôm nay nếu huynh không trả lời đệ cho rõ ràng thì đừng trách đệ báo lên Phụ hoàng.
Hôm nay là ngày thành thân của đệ và công chúa Ngưng Hoan, phụ hoàng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”
Yên Thu nghiêng mắt nhìn Yên Loan, đáy mắt như mang theo sự châm chọc, “Chúc Cửu hoàng đệ thuận lợi.”
Con ngươi Yên Loan co lại, hắn ỷ thế được Phụ hoàng sủng ái, nên không