Thời Sênh tới công ty của Kỷ gia dạo một vòng, xác định ông bà Kỷ thực sự không quen biết mình liền không tới nữa.
Thời Sênh thêm hồ sơ của mình vào trong kho cơ sở dữ liệu, sau đó một lần nữa đi làm lại thẻ căn cước rồi làm thủ tục nhập học.
Chờ đến khi cô làm xong những chuyện này, điện thoại của Nhan Ca cũng tới, nói với cô rằng Kỷ Đồng đã về rồi.
Thời Sênh dựa theo lời Nhan Ca nói, gặp được nữ sinh đó ở bên ngoài một quán café.
Bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông rất đẹp trai, ánh mắt hơi lạnh lùng, khi nhìn người khác đều cho người ta cảm giác sắc bén như dao.
Ánh mắt Thời Sênh đảo qua người người đàn ông đó rồi dừng trên người Kỷ Đồng giả.
“Là bạn à?” Kỷ Đồng giả rất kinh ngạc, “Tiểu Ca nói có người tìm mình, không ngờ lại là bạn…”
Người đàn ông nhíu mày nhìn Thời Sênh, ngắt lời Kỷ Đồng giả: “Em có hẹn bạn à?”
Từ khi cô gái này xuất hiện, hắn liền cảm nhận được quanh thân cô ấy có một loại khí thế làm người ta không thể bỏ qua được, không phải khí thế mà người bình thường có thể có được.
Trên mặt cô tuy rằng cười nhưng lại vô cớ làm người ta cảm thấy nặng nề, cho hắn một cảm giác rất không tốt.
Kỷ Đồng giả cười giải thích, “Tiểu Ca nói bạn ấy có việc tìm em nên em hẹn bạn ấy tới đây.
Anh Tạ, anh ngồi trước đi, em nói chuyện với bạn ấy một chút được chứ?”
Người đàn ông nhìn Thời Sênh chằm chằm, một lúc lâu sau mới gật đầu.
“Vậy chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.” Kỷ Đồng giả chỉ vào một bàn gần đó.
Tầm mắt Thời Sênh cũng rời khỏi người gã đàn ông kia, tới ngồi xuống đối diện với cô ta.
“Xin chào, mình là Kỷ Đồng, không biết bạn tìm mình có chuyện gì?” Kỷ Đồng giả không vui vẻ như trước nhưng miệng vẫn treo một nụ cười thân thiện.
Thời Sênh nhìn cô ta, không nói một lời.
Bị nhìn mấy giây thì cũng thôi đi, đằng này bị nhìn hơn mười giây thì ai mà không thấy dựng tóc gáy chứ?
Đúng lúc Kỷ Đồng giả còn đang thấp thỏm thì nữ sinh đối diện mở miệng, giọng lạnh lùng, “Cô thật sự là Kỷ Đồng à?”
Kỷ Đồng giả sửng sốt, sau đó gật đầu, “Đúng thế, tôi chính là Kỷ Đồng.”
Thời Sênh lấy bức phác họa trong túi ra, đưa tới trước mặt Kỷ Đồng, “Đây là cô ư?”
Kỷ Đồng giả ngắm gương mặt vẽ trên giấy một chút rồi gật đầu: “Là tôi.”
Xem ra, Kỷ Đồng giả cũng nhìn thấy được bản thân mình, giữa hai bản thể không chịu ảnh hưởng gì, dù thế nào cũng sẽ nhìn được gương mặt thật của bản thân mình.
Nhưng ở trong mắt người khác, dung mạo hai người lại đổi chỗ cho nhau.
Thời Sênh lại đặt một bức vẽ khác xuống, “Cô biết người này không?”
Kỷ Đồng kỳ quái, “Đây không phải bạn à?”
Thời Sênh thấy bộ dáng cô ta chẳng có vẻ gì là đang nói dối, chẳng lẽ cũng là người bị hại?
Thời Sênh thu lại hai bức vẽ, đứng dậy rời đi.
“A…” Cứ thế mà đi sao?
Kỷ Đồng giả gãi đầu rồi quay lại bên người gã đàn ông kia.
“Cô ta tìm em làm gì?”
Kỷ Đồng giả lắc đầu, vẻ mặt cũng đầy nghi hoặc, “Bạn ấy chẳng nói gì, chỉ cho em nhìn hai bức vẽ, kỳ quái thật.”
“Bức vẽ gì?”
“Bức vẽ chân dung của em và cô ấy.” Kỷ Đồng giả nhìn xung quanh, hạ giọng, “Lúc em ở ngoài ga cũng đã gặp bạn ấy.
Lúc đó bạn ấy đang đứng cùng một hồn ma, em cho rằng hồn ma kia muốn hại bạn ấy nên đã ngăn cản.
Sau đó thì bạn ấy rời đi.
Đến lúc em trở về thì không nhìn thấy hồn ma kia đâu cả, nhưng lại thấy có tin tức vụ án mạng trong nhà ga, chính là tin tức có xác chết trong cây cột ấy.
Lúc đó, chắc bạn ấy muốn giúp hồn ma kia, em nghi ngờ bạn ấy cũng có thể nhìn thấy hồn ma giống em.”
Nghe Kỷ Đồng giả tự thuật xong, gã đàn ông càng nhíu chặt mày, “Cách xa cô ta ra.”
“Sao thế? Bạn ấy có vấn đề gì ư?” Kỷ Đồng giả khó hiểu hỏi lại.
“Tạm thời không biết, nhưng tốt nhất em cứ giữ khoảng cách với cô ta.” Cô gái kia ngoài việc cho