“Trò đùa dai cũng không thể biến cho bầu trời thành như thế kia được.
Chúng ta đang ở bên ngoài, không phải ở trong nhà.” Bầu trời chớp mắt liền biến thành cái dạng đó, căn bản sức người không thể làm ra được.
Người này vừa nói xong, mấy nữ sinh nhát gan lập tức hét ầm lên, tiếng hét chói tai xuyên qua màn đêm, truyền về phía xa.
Thời Sênh bị tiếng kêu làm cho đau cả đầu: “Có thể bảo bọn họ đừng kêu không? Định gọi ma đến để hiến thân làm đồ ăn vặt cho chúng à?”
“Mọi người đừng kêu, nhỏ giọng thôi!” Nhan Ca vội vàng yêu cầu họ bình tĩnh lại, “Học trưởng, các anh mau bịt miệng họ lại.”
Con trai thì luôn bạo dạn hơn con gái một chút, hơn nữa cũng chưa thấy ma quỷ gì xuất hiện nên đáy lòng tuy rằng cũng e sợ nhưng còn chưa tới mức thất thố như con gái.
Mấy nam sinh vội vàng trấn an đám nữ sinh.
“Đó là cái gì?” Đám nữ sinh vừa mới trấn tĩnh lại được một chút lại đột nhiên chỉ về một phía khác của sân thể dục, mấy bóng dáng đang lướt nhanh về phía bên này.
Bóng dáng bay nhanh như thế thì chắc chắn không phải người.
Một đám người hai mặt nhìn nhau.
“A!”
Những tiếng hét chói tai lại vang lên lần nữa.
Hơn nữa, lần này không chỉ có nữ sinh mà đám nam sinh cũng bị dọa sợ không nhẹ.
Mọi người hoảng hốt chạy tán loạn về các khu nhà dạy học.
“Này, mọi người quay lại đây, đừng tách ra, về đây!” Nhan Ca nhìn mọi người chạy lung tung thì gọi họ quay lại, nhưng giờ này ai còn nghe được gì nữa chứ.
Cuối cùng, trên sân thể dục chỉ còn lại Thời Sênh và Nhan Ca.
Nhan Ca thấy mấy bóng đen kia đã sắp tới gần thì cũng chẳng rảnh lo cho bọn họ nữa, túm lấy Thời Sênh định kéo cô chạy về phía mà những người trước đã chạy.
Nhưng thân mình cô ta lảo đảo, bị Thời Sênh kéo lại.
“Chúng nó… chúng nó sắp tới rồi… chúng ta mau chạy thôi.” Nhan Ca quay đầu lại, sắc mặt trắng bệch, “Chỉ cần không chọc giận chúng thì hẳn là chúng ta sẽ không sao đâu.”
Thời Sênh liếc nhìn cô ta, chỉ vào hướng ngược lại, “Qua bên đó.”
“Nhưng mà…” Bọn họ đều chạy về phía bên kia, người nhiều thì lực lượng càng lớn chứ.
Thời Sênh buông cô ta ra, “Cậu đi theo bọn họ thì chỉ tìm đường chết mà thôi.”
Hiện giờ khắp trường đều tràn ngập oán khí.
Linh khí nồng đậm lúc trước đã biến mất.
Những thứ bị nhốt trong phó bản đều là đồ ăn của thứ kia.
“Cậu… Cậu cũng có thể nhìn thấy hồn ma?” Giọng Nhan Ca run rẩy, ánh mắt không khỏi chú ý tới mấy bóng đen thì lại phát hiện bọn chúng không tới đây mà đuổi về phía khu nhà dạy học.
“Ừ.”
Thời Sênh nhấc chân rời đi.
Nhan Ca cắn môi, cuối cùng vội vàng đuổi kịp bước chân của Thời Sênh.
Bốn phía tối đen, duỗi tay không nhìn thấy năm ngón, ngoại trừ tiếng bước chân của họ thì chẳng nghe thấy gì cả.
Nhan Ca khá sợ hãi, dịch sát lại gần Thời Sênh, “Cậu và Kỷ Đồng có tên giống nhau, lại đều có thể nhìn thấy hồn ma, cậu và Kỷ Đồng có quan hệ gì thế?”
“Không có quan hệ gì?” Bản cô nương còn lâu mới có quan hệ gì với nữ chính đại nhân, sẽ dọa chết người đấy.
“Nhưng mà… Lần đầu tiên tớ gặp cậu, cậu nói tới tìm Kỷ Đồng mà.”
“Thế thì sao chứ.”
Nhan Ca lập tức không biết nói gì, thấy xung quanh càng lúc càng quỷ dị thì không dám lên tiếng nữa, kinh hồn táng đởm đi theo sát bên cạnh Thời Sênh.
Cô ta phát hiện ra nữ sinh bên cạnh mình đây khác xa Kỷ Đồng.
Tuy rằng Kỷ Đồng có thể nhìn thấy ma, còn có thể chiến đấu với chúng, nhưng cậu ta vẫn luôn lộ ra vẻ sợ hãi khi đối mặt với chúng.
Còn nữ sinh này, mặc dù ở trong hoàn cảnh hiện tại vẫn lộ ra vẻ tự tin rất đường hoàng, tựa hồ như hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng, thong dong trấn định rất khác người.
Nhưng đi bên cạnh cậu ấy, không hiểu sao lại cảm thấy an toàn.
…
Thời Sênh đi về phía ngôi miếu, mọi oán khí đều phát ra từ nơi đó.
Nhưng Thời Sênh đi được một đoạn lại nhận ra có điều không đúng, đây không phải con đường đi tới ngôi miếu đó.
Nếu bản thể của nó ở chỗ ngôi miếu thì chắc chắn sẽ không để người ta qua đó dễ dàng như vậy…
“Phía trước là tòa nhà dạy học.” Nhan Ca chỉ về một khu nhà màu đen đứng sừng sững trong bóng đêm như một con quái vật khổng lồ.
Trong khu dạy học thỉnh thoảng lại phát ra tiếng hét