Thời Sênh quay về phòng ngủ thì đã hơn 7 giờ tối.
Trong phòng chỉ có một mình Tưởng Giai.
Lúc cô về, cô ta cũng không có phản ứng gì, dường như ngủ rất say.
Thời Sênh gọi điện thoại cho Quý Mạn, không biết Quý Mạn đang ở đâu mà rất ồn ào.
Cô ta nói sẽ sớm quay về, Thời Sênh dặn dò hai câu liền cúp máy.
“Không được… không được tới đây!” Tưởng Giai đột nhiên hét lên, tay chân quơ loạn trong không khí, “Không được tới đây, tránh ra, cứu mạng, a… Không được lại đây, cầu xin anh tha cho tôi, hãy tha cho tôi…”
Âm khí trong phòng ngủ còn nhiều hơn lúc trước, nhưng Dương Loan Loan không ở đây nên đứa trẻ kia cũng chẳng thấy đâu.
Có lẽ Tưởng Giai bị âm khí trong phòng ảnh hưởng nên mới gặp ác mộng.
Thời Sênh mặc kệ Tưởng Giai, đeo tai nghe lên chơi game.
Quá nửa đêm Quý Mạn mới về, trực tiếp bò lên giường của Thời Sênh, “Tiểu Đồng, cậu có biết tớ nhìn thấy gì không?”
“Cái gì?”
Thời Sênh nằm dịch vào để kéo giãn khoảng cách với Quý Mạn.
Nhưng Quý Mạn lại tưởng cô nhường một chỗ cho mình nên cũng sát vào theo.
“Tớ nhìn thấy Dương Loan Loan đi với một người đàn ông, hơn nữa còn vì người đàn ông đó mà đánh một đứa bé.
Cậu nói liệu đó có phải là con của… Dương Loan Loan không?” Quý Mạn hạ giọng hỏi.
Vốn dĩ hôm nay cô ta muốn chạy đi tìm Dương Loan Loan tính sổ, ai ngờ Dương Loan Loan không có trong phòng.
Lúc chạng vạng, cô ta ra ngoài cùng bạn bè, ở bên ngoài lại nhìn thấy Dương Loan Loan lên xe của một người đàn ông.
Có lẽ là do vòng tay của Thời Sênh cho nên cô ta có thể cảm giác được vẻ không thích hợp từ trên người Dương Loan Loan, cuối cùng quyết định đi theo.”
“Có lẽ thế, bớt lo chuyện người khác đi.” Thời Sênh nằm nghiêng người, “Ngủ đi, đừng làm phiền tớ.”
“Tiểu Đồng, Tiểu Đồng, cậu đừng ngủ mà, nói với tớ đi, tớ tò mò.” Quý Mạn rất tỉnh táo, thậm chí còn có phần hưng phấn.
Thời Sênh kéo chăm trùm kín đầu, Quý Mạn thấy Thời Sênh không thèm để ý tới mình nên thì thầm hai tiếng rồi quay về giường ngủ.
Cả đêm đó Dương Loan Loan không về, đến tận trưa hôm sau mới thấy mặt.
Lúc cô ta về, Quý Mạn đang ngồi trên bàn con của mình ăn mì tôm, thấy Dương Loan Loan đi vào thì nhìn chằm chằm vào cô ta, tựa hồ như muốn tìm ra con quỷ nào đó trên người cô ta.
“Nhìn cái gì?” Dương Loan Loan trừng mắt với Quý Mạn.
Quý Mạn bĩu môi, há miệng lầm bầm, tìm quỷ đó!
“Cậu nói cái gì? Có giỏi thì nói to lên!” Dương Loan Loan như bị chọc giận, “Quý Mạn, đừng tưởng rằng cậu quen mấy đứa phú nhị đại thì giỏi lắm.
Cậu xem thường ai chứ hả? Giả vờ giả vịt như thế, tưởng là người ta thật sự coi cậu là bạn bè sao, chơi chán rồi còn không đá cậu à?”
Quý Mạn lập tức hất đổ bát mì, “Tôi kết bạn với ai là chuyện của tôi, không tới lượt cậu khoa tay múa chân.
Cậu tưởng mình tốt đẹp lắm à?”
Hai người lập tức cãi nhau ngay trong phòng ngủ.
Thời Sênh nhìn đứa trẻ đang cuộn tròn trên đầu vai Dương Loan Loan, mà Dương Loan Loan càng tức giận thì nó lại càng vui vẻ.
“Các cậu cãi nhau cái gì hả, không thấy phiền à?” Tưởng Giai vẫn luôn đang ngủ liền bật dậy.
Dương Loan Loan lập tức không vui, “Tưởng Giai, cậu giúp ai hả?”
“Tớ muốn ngủ, các cậu ra ngoài mà cãi nhau.”
“Tưởng Giai…”
Hai người cãi cọ đã đủ ồn ào, giờ còn là ba người tranh cãi với nhau.
Cả phòng ngủ đều tràn ngập tiếng quát tháo, còn hơn cả cái chợ vỡ.
Chỉ có Thời Sênh ngồi một bên xem diễn như không có việc gì xảy ra.
Ba cô gái không ai chịu thua, cuối cùng kết thúc bằng việc Tưởng Giai đóng sầm cửa ra ngoài.
Vốn nghĩ Tưởng Giai chỉ hơi tức giận, buổi tối sẽ quay về, nhưng tận đến lúc đi ngủ vẫn không thấy người đâu.
Lúc này, Dương Loan Loan mới cảm thấy không ổn, vội vàng gọi điện thoại cho Tưởng Giai nhưng điện thoại lại không liên lạc được.
Đám bạn học của Tưởng Giai cũng nói không gặp cô ta.
Quý Mạn tuy rằng có quan hệ không tốt với Tưởng Giai nhưng giờ người mất tích, cô ta vẫn phát động mạng lưới bạn bè của mình tìm kiếm giúp.
Tìm một đêm cũng không thấy người đâu.
Đến sáng hôm sau, người ta phát hiện thi thể của Tưởng Giai ở trong hồ nhân tạo của trường.
Chính là cái hồ nhân tạo đã từng vớt được xác ông thầy biếи ŧɦái lần trước.
Vốn chuyện trường bên cạnh có ma đã ồn