Đến tận khi thân ảnh hắn biến mất sau cầu thang, Tống Ngữ Dao mới thở phào một hơi, “Mỗi lần anh ấy về nhà đều như thế, lên lầu kiểu gấp không chờ nổi, thậm chí có khi còn không ăn cơm.”
Quý Mạn nhìn lên lầu, ôm hai tay hỏi Thời Sênh, “Giờ chúng ta phải làm sao?”
“Tối tớ sẽ trở lại đây.” Thời Sênh xoay người rời đi.
Quý Mạn lập tức nhanh tay ôm lấy cánh tay Thời Sênh, “Tiểu Đồng, cậu đừng đi mà, chỉ có tớ với Tống Ngữ Dao đều là phụ nữ yếu ớt ở đây thì sợ lắm.”
Thời Sênh: “…” Sao trước bảo không sợ trời, không sợ đất cơ mà?
Tuy rằng Tống Ngữ Dao không nói gì nhưng trong mắt lại có vài phần mong đợi.
Cô ta không muốn đợi ở nhà một mình, rất đáng sợ.
Nữ sinh này đem tới cho cô ta cảm giác rất yên tâm.
Thời Sênh gãi đầu: “Cậu nghĩ cách gọi anh trai cậu xuống đây.
Tớ sẽ lên đó gϊếŧ con yêu quái kia.”
“Yêu quái?” Quý Mạn nghe xong liền che miệng, lấm la lấm lét nhìn xung quanh như ăn trộm, “Là cái loại yêu quái như trong tivi ấy á?”
Thế giới này thật sự có yêu quái sao?
Không đúng, ma còn có, có yêu thì có gì quỷ quái đâu cơ chứ?
Hiển nhiên Tống Ngữ Dao cũng bị dọa rồi, hơn nửa ngày mới hỏi: “Thật sự… thật sự là yêu quái ư?”
“Nhanh lên, tớ không có thời gian đâu.” Thời Sênh thúc giục Tống Ngữ Dao, “Nếu không thì chờ tới tối đi.”
Tống Ngữ Dao giật mình, lắp bắp nói: “Anh trai mình… anh trai mình về nhà thì sẽ không ra khỏi phòng, không ai gọi được.”
“Tớ cứ thế xông vào, nếu như anh ta bị dọa chết thì sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy.” Thời Sênh nhướng mày.
Sắc mặt Tống Ngữ Dao trắng bệch, nhìn Quý Mạn không biết làm thế nào.
Quý Mạn vô cùng xấu hổ, cô ta biết Thời Sênh rất khác người, nhưng nói gì cũng phải uyển chuyển tí chứ.
Được rồi, nếu có thể nói uyển chuyển thì cậu ấy đã không phải Kỷ Đồng.
“Mình thử một chút…” Tống Ngữ Dao cắn răng.
Cô ta hít sâu mấy hơi rồi đi lên lầu, gõ gõ cửa phòng, chờ một hồi lâu người bên trong mới mở cửa.
Người đàn ông đã thay quần áo ở nhà, quần áo hơi xộc xệch, cũng chẳng biết đang làm gì.
Thấy em gái mình đứng ngoài cửa thì hơi nhíu mày, “Sao thế?”
“Anh… Em đau bụng.” Tống Ngữ Dao ôm bụng, vẻ mặt khó chịu, vừa rồi bị kinh hãi nên giờ sắc mặt vẫn còn hơi trắng, hoàn toàn không sợ bị lộ.
“Sao lại đau bụng?” Người đàn ông duỗi tay đỡ Tống Ngữ Dao, giọng đầy lo lắng, “Có phải đã ăn thứ gì không vệ sinh không?”
“Không biết, anh, anh đưa em đi bệnh viện đi.”
Người đàn ông có chút không muốn, nhưng nhìn em gái nhà mình khó chịu như vậy, hắn cũng không đành lòng, “Hai bạn học của em đâu rồi?”
“Bọn họ có việc về rồi.” Trán Tống Ngữ Dao bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Cô ta cảm giác được có gì đó ở trong phòng đang nhìn chằm chằm vào mình, thế nên thân mình không tự chủ được mà run lên, sắc mặt càng thêm tái, “Anh…”
Người đàn ông quay đầu đóng cửa lại, khóa chặt, “Nhịn một chút, anh đưa em đi viện ngay.”
Tống Ngữ Dao quay đầu nhìn về một phía khác của hành lang, Thời Sênh từ chỗ rẽ bước ra, nhìn bọn họ ra khỏi biệt thự.
Xác định người đàn ông đã đưa Tống Ngữ Dao đi xa rồi, Thời Sênh mới đi tới trước cửa phòng rồi giơ chân đạp một cái.
Cánh cửa nhìn vô cùng chắc chắn dễ dàng bị đá văng.
Quý Mạn đứng bên cạnh nhìn mà trợn mắt há mồm, mẹ của con ơi, Tiểu Đồng quá bạo lực rồi.
Trong phòng cũng không có gì nhiều, thứ hấp dẫn người ta đầu tiên khi bước vào là chiếc đàn cổ kia.
Nó được đặt ngay ngắn trong phòng, bên dưới là thảm nhung dày, bên cạnh còn còn lư hương đang cháy, có thể thấy chủ nhân của chiếc đàn này quý trọng nó cỡ nào.
Thời Sênh bảo Quý Mạn ra ngoài chờ, sau khi cửa khép lại rồi mới móc kiếm chém về phía đàn cổ.
Đàn cổ có thể cảm nhận được nguy hiểm, dây đàn như bị người kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lập tức phát ra âm thanh đơn tiết sắc nhọn, mỗi một tiếng đều chứa lực công kích.
Thời Sênh nhằm thẳng vào chiếc đàn cổ bổ xuống, dây đàn bị chặt đứt, âm thanh biến mất, một người phụ nữ xuất hiện ngay bên cạnh nó.
Người phụ nữ mặc cổ trang, cô ta che lại ngực, hung hãn trừng mắt với Thời Sênh: “Ta và ngươi không thù không oán, tại sao lại ra tay với ta?”
Nữ nhân này hoàn toàn không bị tiếng đàn mê hoặc, còn nhẹ nhàng chém đứt dây