Sầm Triệt nhận lấy cái hộp, bé gái ngồi lại trên ghế, hai tay ôm mặt nhìn hắn mở hộp ra.
Con ngươi của bé gái đột nhiên sáng lên, “Cầu thủy tinh đẹp quá.”
Sầm Triệt thưởng thức quả cầu thủy tinh trong tay, bên trong quả cầu như có nước chậm rãi lưu động theo động tác của hắn.
Gương mặt tái nhợt của Sầm Triệt hiện tại có thêm mấy phần dịu dàng.
Bé gái chưa từng thấy anh trai mình có biểu tình như thế bao giờ.
“Anh, anh thích chị đó đúng không?” Tầm mắt bé gái dời khỏi cầu thủy tinh, tò mò hỏi.
“Cô ấy rất thú vị.” Sầm Triệt bỏ quả cầu thủy tinh vào lại trong hộp.
“A, vậy chúng ta mang chị ấy về nhà đi, để chị ấy ở bên cạnh anh, như thế anh cũng không cô đơn nữa.
Lúc em không có bên cạnh, anh có thể nói chuyện với chị ấy, cùng chị ấy chơi trò chơi sẽ rất vui đấy.”
Bé gái nói đầy thiên chân vô tà, nhưng nghe cẩn thận thì lại thấy chẳng thiên chân vô tà như thế nữa.
Đây chẳng phải là không thèm xem ý nguyện của người ta mà đã muốn trói người đem về rồi sao?
Sầm Triệt nhìn về phía Thời Sênh, “Xe tới rồi, anh đưa em xuống.”
“Anh không về cùng em à?” Bé gái bĩu môi, “Hôm nay em muốn về chỗ anh ở.”
“Không được, cơ thể em không chịu nổi.” Sầm Triệt từ chối.
Bé gái ấm ức, mắt đỏ lên, nhưng vẫn nghe lời mà tụt xuống ghế, sau đó đi tới bên cạnh Sầm Triệt, cẩn thận cầm góc áo của hắn.
“Vậy chị ấy có thể ở không?” Bé gái ngửa đầu hỏi.
Sầm Triệt nghĩ một chút, “Chắc là… có thể.”
“Vậy thì tốt quá, anh nhất định phải đem chị ấy về.
Em muốn nói cho ba mẹ biết.”
Thân ảnh của Sầm Triệt và bé gái dần biến mất sau lối ra.
Hắn vừa đi, người đàn ông trung niên ngồi đối diện ông bà Kỷ cũng đứng lên, vội vã đuổi theo.
Sầm Triệt đưa bé gái lên xe.
Bé gái ghé vào cửa sổ xe, không ngừng nói chuyện với hắn.
Sầm Triệt chỉ nghe mà không hề đáp lại.
Cuối cùng, bé gái nói: “Anh, anh nhất định phải mang chị ấy về nhà nha.
Em sẽ đưa ba mẹ tới thăm anh.”
Sầm Triệt gõ cửa sổ xe phía trước, tài xế lập tức hiểu ý, nhắc nhở cô bé: “Tiểu thư, chúng ta phải đi rồi.”
“Vâng ạ!” Bé gái tỏ ra hơi thất vọng, cô bé vẫy tay chào Sầm Triệt, “Tạm biệt anh.”
Đến khi chiếc xe hòa vào dòng xe trên đường rồi, Sầm Triệt mới quay người nhìn người đàn ông trung niên đằng sau mình.
Người đàn ông hơi kinh ngạc nhìn gương mặt đẹp trai của Sầm Triệt, đẹp thì đẹp thật nhưng rõ ràng không giống mặt người sống.
Nhưng trên người hắn có nhân khí, chứng minh hắn là người sống, quanh thân cũng không có linh khí, không phải người tu luyện… Có lẽ là bị bệnh gì đó.
Người đàn ông trung niên nghĩ như thế liền yên lòng, tươi cười hỏi: “Anh bạn trẻ, không biết anh bạn có thể bán đồ trên tay kia cho tôi không?”
“Không thể.”
Người đàn ông trung niên nhíu mày, rõ ràng có vẻ không vui, “Anh bạn trẻ, thứ kia cậu cầm cũng không có tác dụng gì, ngược lại sẽ đem tới tai họa cho bản thân.
Cậu bán cho tôi, tôi cam đoan sẽ không khiến cậu có hại.”
Sầm Triệt rủ mi, xoay người đi luôn.
Gương mặt của người đàn ông trung niên trầm xuống, trong mắt nảy lên lửa giận, đúng là đồ không biết tốt xấu, nếu không phải thấy hắn không giống con cái nhà bình thường thì lão đâu cần dùng lắm lời như thế.
“Anh bạn trẻ, cậu thật sự không bán ư?”
Sầm Triệt nhanh chóng biến mất trong bóng tối, căn bản không đáp lại người đàn ông trung niên nửa câu.
Người đàn ông oán giận cắn răng, thằng nhóc chết tiệt, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
…
Trong nhà ăn, Kỷ Đồng giả cũng chú ý tới nhóm người Thời Sênh.
Cô ta lập tức quan sát Thời Sênh và ông bà Kỷ thêm mấy lần.
Nếu cô ta mới là Kỷ Đồng chân chính, vậy mình là ai?
Vì sao mình lại biến thành Kỷ Đồng?
Ký ức của mình đâu?
Trước kia cô ta không hề để ý tới, nhưng giờ ngẫm lại đúng là thấy hơi quỷ dị.
Rõ ràng cô ta cảm thấy diện mạo của mình không hề quá xinh đẹp, vậy mà người trong trường lại gọi cô ta là hoa hậu giảng đường.
Vì trong trí nhớ của cô ta, cô ta vẫn luôn là hoa hậu giảng đường nên lúc đó cũng chỉ cảm thấy hơi kỳ quái, không hề suy nghĩ kỹ càng.
Cuộc sống của cô ta lại biến