Mười lăm tuổi, Sầm Triệt qua đời trong một tai nạn.
Nhưng ba mẹ hắn không cam lòng, không biết làm cách nào mà quen được một người, người đó dùng biện pháp cổ quái nhốt linh hồn hắn lại trong thân thể này.
Thân thể đã chết nên phải dùng linh khí để tẩm bổ, làm cho cơ thể không thể thối rữa.
Ngay từ đầu hắn không đồng ý, hắn đã chết rồi, giờ phải tồn tại theo cách này sẽ khiến hắn rất đau khổ.
Nhưng hắn không có cách nào chết cả, hắn không thể rời khỏi thân thể này.
Dù thân thể có bị thương thì sẽ lập tức được linh khí tẩm bổ rồi khôi phục như lúc ban đầu.
Ngày thường, ngoại trừ sắc mặt hắn rất tái thì chẳng có bệnh trạng gì khác.
Hắn tránh tiếp xúc với người ngoài thì sẽ không khiến người ta cảm thấy hắn như người đã chết.
Dần dần, hắn cũng quen với chuyện này.
Hắn giống như một người bán thân bất toại vậy, đôi khi thân thể còn không chịu theo sự khống chế của bản thân.
Rốt cuộc hắn bị nhốt trong thân thể này chứ không phải lợi dụng thân thể này để sống lại.
Sau đó, hắn lĩnh ngộ được một phương pháp tu luyện, chuyện thân thể vốn không thể điều khiển cũng dần dần thay đổi theo hướng tích cực hơn.
Người tiếp xúc với phương diện này càng lúc càng nhiều, cũng có người nhìn ra sự dị thường của hắn nên muốn chế phục.
Lúc đầu hắn còn không phản kháng, hắn muốn giải thoát, hắn không muốn tồn tại như thế.
Nhưng sau đó hắn lại phát hiện ra, dù đối phương có làm gì thì chỉ có thể tạo thành thương tổn với thân thể này của hắn.
Một khi có người tấn công hắn, trong cơ thể sẽ có một vòng bảo hộ, bảo vệ linh hồn hắn.
Tuy rằng thân thể có thể khôi phục nhưng cũng rất khó chịu, có đôi khi không thể nào hoạt động được, cứ nằm như một cái xác vậy, vì thế hắn học được cách phản kích.
Có người ra tay với hắn thì hắn sẽ không thủ hạ lưu tình.
“Em xem anh có giống quái vật hay không?” Giọng Sầm Triệt nặng nề.
“Em không quan tâm, dù anh có là quái vật thì cũng chỉ có thể là của em.”
Sầm Triệt xoa tóc cô, chủ động hôn lên trán cô.
Thời Sênh muốn nhân cơ hội này hôn hắn nhưng Sầm Triệt lại né đi, “Không được.”
Thời Sênh: “Một chút thôi.”
“Không được.” Cô là người sống, hắn là người chết, nếu bọn họ có hành động thân mật thì sẽ làm cô bị tổn thương.
Thời Sênh túm tay áo hắn, “Chỉ một chút, chỉ một chút thôi mà, không xâm nhập thì sẽ không sao đâu.”
Sầm Triệt nhận ra mình luôn có cảm giác bất đắc dĩ với cô.
Hắn đè ép lực lượng đang xao động trong cơ thể, “Nói rồi đấy, chỉ một chút thôi, không được xâm nhập.”
Thời Sênh cười híp mắt gật đầu, ôm lấy cổ hắn, cả người dán lên người hắn, ngửa đầu hôn lên môi hắn một cái.
Làn môi cô nóng cháy mà mềm mại cho hắn một cảm giác chưa từng thể nghiệm, rất muốn chìm sâu…
Sầm Triệt cắt đứt ý nghĩ, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với cô.
“Muốn sống lại không?” Thời Sênh nghiêng đầu nhìn hắn.
“Anh đã chết rồi, làm sao sống lại được nữa.” Sầm Triệt bật cười, gương mặt tái nhợt như sinh động hẳn lên, “Em ở bên anh, ngoại trừ không thể có hành vi thân mật hơn nữa thì cũng chẳng có gì đáng ngại, em… có bận lòng không?”
“Em có thể làm anh sống lại.”
Sầm Triệt đột nhiên sửng sốt rồi rũ mắt nhìn cô, “Cái giá… là gì?”
“Một nửa tuổi thọ cho em, tương đương với việc cho anh một nửa tuổi thọ.” Cái giá của việc sống lại là một mạng đổi một mạng, hoặc chính là chia đôi tuổi thọ ra.
“Bỏ đi.” Sầm Triệt lắc đầu.
Thời Sênh ghé sát vài tai hắn và nhẹ giọng nói vài câu.
Ánh mắt Sầm Triệt đột nhiên hơi thay đổi, nếu không phải gương mặt của hắn không thể nào đỏ ửng lên được thì có lẽ bây giờ đã sớm đỏ rồi.
“Anh không còn sống nữa thì cứ sẽ mãi sống thế này, em chỉ là người thường, em sẽ chết, anh muốn cuối cùng nhìn em chết đi sao? Em không ngại bản thân có thể sống được bao lâu, nhưng em muốn chết cùng anh.”
Trái tim Sầm Triệt không đập nhưng lúc này hắn lại có ảo giác nghe thấy tiếng trái tim mình, “Anh… sẽ suy nghĩ.”
Thời Sênh không ép buộc hắn, gật đầu coi như đồng ý để hắn suy nghĩ rồi nói sang chuyện khác, “Anh muốn tìm linh thảo gì?”
Sầm Triệt thuận thế đáp: “Không biết, nhưng nó ẩn chứa linh khí rất nồng đậm, có thể trợ giúp cho anh, anh vẫn luôn đợi nó lớn lên.”
“Anh cần thứ có linh khí nồng đậm sao?”
Sầm Triệt cắn môi dưới, “Thân thể của anh cần phải có thật nhiều linh khí để tẩm bổ.”
Thời Sênh lấy từ trong không gian ra mấy thứ rồi đưa cho hắn, “Sau này không cần phiền toái như thế, em có rất nhiều, đủ nuôi sống anh.”
Thứ Thời Sênh đưa cho hắn có ngọc cổ, cũng có dược thảo kỳ lạ, nhưng tất cả